Nhấp chuột vào hình để xem.
TƯ LIỆU
- Ký sự ảnh "QUẢNG TRỊ đi nhớ về thương"
- GÓC ẢNH PHẠM-ĐÌNH-QUÁT
- NHÀ TÂY SƠN - Quách Tấn - Quách Giao
- NHỮNG BỨC THƯ ĐẦM ẤM - Nguyễn Hiến Lê & Quách Tấn
- XỨ TRẦM HƯƠNG - Quách Tấn
- MÙA CỔ ĐIỂN - Thơ Quách Tấn
- NHỮNG BỨC THƯ THƠ - QUÁCH TẤN
- NÉT BÚT GIAI NHÂN - Quách Tấn
- HƯƠNG VƯỜN CŨ - Quách Tấn
- TRONG VƯỜN HOA THƠ - QUÁCH TẤN
- QUỲNH GIAO
- Thơ TÔN PHONG
- Thơ CHU VƯƠNG MIỆN
- Thơ NHƯ Ý
Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015
Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015
Họa vô đơn chí
- Hoàng Đằng
Chị quằn quại trên giường, chị quơ tay đạp chân, vùng vẫy như một
người điên lên cơn, chăn chiếu dồn về một phía. Bốn đứa con nhỏ, ngồi quanh, nước mắt rưng rưng, từng giọt lăn chậm
rãi trên má lấm lem ghét bẩn. Đã 9 giờ sáng rồi mà chúng chưa ăn gì vào bụng, chúng thức cả đêm,
không làm sao chợp mắt được mặc dù tuổi chúng là tuổi ăn tuổi ngủ.
Thực tế, hai đứa đầu không ngủ vì thương mẹ, hai đứa sau chưa biết
gì, không ngủ vì nhà quá ồn ào.
Thức dậy, chúng không đành thả mẹ rên la một mình, chúng vẫn ngồi
thế, chưa đi rửa mặt, chưa xuống bếp hâm lại soong cháo trắng lỏng nấu hồi hôm
mà mẹ chưa nuốt được miếng nào - có thể cháo dở, nhạt, có thể mẹ không thèm ăn
vì bộ phận tiêu hóa có vấn đề đã nặng.
Cháo được nấu nhiều, còn đầy cả soong; hồi hôm, đứa lớn nhất đã
tính nấu nhiều thế để mẹ ăn một phần bữa tối còn bao nhiêu sáng mai mẹ và chúng
nó sẽ ăn bữa sáng.
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015
Siêu tuyệt thiền sư thi sĩ
- Tâm Nhiên
![]() |
Ảnh: Mai Lĩnh |
Hữu
vi pháp hiện trùng trùng
Như
huyễn như bọt nước tung vỡ rồi
Như
ánh chớp như sương rơi
Thường
quán như vậy nhẹ vời phiêu nhiên.
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015
Lãng đãng nhìn lại nửa kiếp người
- Việt Tâm
![]() |
Ảnh: Trần Đức Tài |
Một ngày thường trôi qua thật ngắn
ngủi, nhưng riêng hôm 29-4-2015, với tôi dường như dài vô tận, chìm đắm trong
tâm trạng bồi hồi đến khó thở. Bởi vì bước sang ngày 30-4, cái ngày sẽ nhắc chúng
ta mốc thời gian 40 năm lịch sử đất nước sang trang, và với riêng tôi, nỗi buồn
20 năm trở thành người xa xứ bất đắc dĩ.
Buồn vui, âu là chuyện tình cảm,
nhưng thâm tâm tôi tự hỏi liệu có vui được chăng? Vui gì, khi cái giá phải trả
cho sự kết thúc một cuộc chiến quá đắt: cả bên này lẫn bên kia đã có đến 3 triệu
người bỏ mạng! Vui gì, khi những người anh em một nhà giết nhau chỉ vì sự đối
nghịch ý thức hệ? Và vui nỗi gì khi mà 40 năm rồi, hố sâu ngăn cách vẫn còn đó
và mọi giá trị nhân văn bị đảo lộn?!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)