Tên thật: Nguyễn Văn Thưởng
Bút hiệu khác: Phương Hoa Sử
Sinh năm1941, tại Phục Lễ, Thủy Nguyên, tỉnh Kiến An.
Bút hiệu khác: Phương Hoa Sử
Sinh năm1941, tại Phục Lễ, Thủy Nguyên, tỉnh Kiến An.
(nay thuộc Hải Phòng).
Hiện cư ngụ tại Rancho Cucamongo, Cali., USA.
Đã xuất bản:
Hiện cư ngụ tại Rancho Cucamongo, Cali., USA.
Đã xuất bản:
- Ðêm Ðen Hai Mươi Tuổi (1964)
- Tiếng Hát Việt Nam (1965)
- Trường Ca Việt Nam (1966)
- Phía Mặt Trời Mọc (1968)
- Ðất Nước (1987)
- Bằng Hữu (1987)
- Văn Học Dân Gian (1988)
- Tác phẩm, Tác giả (1988)
________________________________________
HÀNH LUNG TUNG
tết đến quê người trời rét mướt
nhớ về quê cũ dạ xót xa
bốn phương tám hướng đều núi cả
nhìn lòi con mắt nẻo quê nhà
một biển một trời xa hút mắt
chốn nào là Quảng Trị quê ta
ra đi vào đầu năm 59
55 năm thôi đủ cõi ta bà
hồi nớ chưa tròn 20 tuổi
mà chừ thì cũng bẩy mươi tư
thời gian đâu khác gì con nước
dưới cầu năm tháng chẩy phôi pha
hết loạn tới bình, bình tới loạn
an cư một chập lại can qua
tan hợp, cứ là tan với hợp
xoay nhanh chưa cạn một ly trà
bom đạn xua người đi tứ xứ
thị xã nay chuyển tận Đông Hà
phố cũ còn chăng đầy gạch vụn
em có bao giờ về lại Bích La
con kênh vẫn vòng quanh chợ Sải
dọc bờ Thạch Hãn tới cầu ga
thương con tàu suốt không ngừng nghỉ
còi còn vang vọng tới Hành Hoa
Qui Thiện, Trí Bưu trời lộng gió
Linh Yên, Ngô Xá mấy canh gà
Hải Lăng Diên Sanh còn y đó
Hải Trí cũng thành bãi tha ma
vòng thôn Thạch Hãn theo quốc lộ
nhìn dẫy Trường Sơn mây trắng nhạt nhòa
phế tích vẫn còn là phế tích
toàn là lau dại trắng lơ thơ
cũng mong có một ngày trở lại
ngắm giàn bông giấy ngắm hoa trà
dầy cỏ gươm cùn mùa chinh chiến
tóc dầy dấu bụi của phong ba
loáng thoáng cũng qua thời thất thập
không khóc mà sao mắt lệ nhòa
người xưa không rõ còn hay mất
hỡi Phan Phụng Thạch dấu tài hoa
nằm xuống khi vừa 32 tuổi
Đạo Đầu cây mận trắng còn hoa?
thắp nén hương lòng nơi chốn cũ
thương quê thương quán nẻo sơn hà
gắng một lần lên La Vang Thượng
nơi cuối cùng an nghỉ mộ người cha
loạn lạc từ khi chưa mọc tóc
tang thương kéo mãi tuổi đang già
bốn phương tang hải đang tang hải
ta vẫn còn, ta vẫn còn ta.
ƠI QUÊ HƯƠNG !
chả sáo đen sáo sậu cũng sang
sông
chả tài sắc chi cũng đoạn
trường
chả hào kiệt chi mà biệt xứ
mới đó thanh niên giờ ông cụ
ở bên này ngao ngán bên kia
đất mẹ quê cha mà ngại muốn
về
dù chỉ một lần để nhìn mả tổ
vẫn biết rằng cây đa bến cộ
Chiêm Thành xưa Ô Lâu vẫn Ô
Lâu
An Lỗ Phong Điền nối lưng
nhau
cầu Mỹ Chánh chia Thừa Thiên
Quảng trị
mẹ trông con ngồi cầu Ái Tử
con thương cha ngóng ở Đông
Hà
bên này quê chồng bên nớ quê
cha
Vĩnh Linh chia Hiền Lương thù
nghịch
30 năm con đường đi tới đích
Một cầu một sông mà người
chạy năm châu
người bên này kẻ bên nớ chờ
nhau.
VỀ LẠI
ta về nhìn lại chùm sung chín
bên cạnh ao bèo lấm tấm hoa
hàng duối năm nay chồi tược
muộn
nhường cho một dẫy những ngô
gìa
mấy con chiền chiện đang mách
lẻo
như rừng hứng chuyện chuyện
phong ba
chùng xuống bên dàn giữa
tháng Ba
thân thương tóc bạc trên áo
bạc
đất quê cằn cõi cũng quan hà
đường đất cũng chia dăm bẩy
mớ
khi thì tỉnh nọ lúc tỉnh ta
ra đi từ lúc đầy chinh chiến
bây chừ về lại ngó mông ga
một giải cát mù La Vang
thượng
bên kia Ái Tử nối Đông Hà
rượu cứ đưa chân hồn lữ thứ
ân tình loáng nhoáng bụi tầm
xa
năm sau liệu có còn về lại
tre mượt bên đàng nẻo Bích La.
QUÊ MIỀNG (*)
quê miềng bao nẻo sông sâu
mà sao chả thấy bồ câu bay về
mà sao chỉ lá bồ đề rụng khan
chiều sao mà mãi chiều vàng
thuyền sao hai bến hoa tàn
hoa rơi
quên nhau thì đã quên rồi
những bài thơ sắp đi đời nhà
ma
bây chừ mà ngỡ hôm qua
ngày mơi lại ngỡ đường xa lối
gần
chuyện mình không đáng đồng
cân
chuyện ta sông dịch yên tần
khói bay
sòng đời toàn rặt có quay
bàn cờ góc phố còn say đắm
người
dở dang số phận cu mồi
gáy dăm ba tiếng rồi thôi tức
thì
chuyện tình cũng chả ra chi
họa chăng còn chút bột chì nơi
tay
lơ mơ chân dép chân giầy
băn khoăn mấy độ lá bay mấy
mùa
chả quên từ nớ tới giờ
có hay là mấy bài thơ dởm đời
em à, em có quên tôi
hoặc là em giống cá trôi giữa
dòng
quê mình còn mấy nẻo sông
mấy cầu bao quán mấy lòng em
ơi.
MỢ
mợ đi từ lúc dậy thì
mợ về hoa cải hoa quì trổ
bông
mợ đi theo mãi bên chồng
mợ về tay dắt tay bồng tay
mang
không mợ chợ họp ven đàng
có mợ chợ cũng vội vàng tan
ngay
không mợ tôi đứng chờ đây
có mợ tôi cũng cao bay xa rồi.
TRƯỜNG XƯA
ngôi trường tường trắng mà
ngói đỏ
em thì áo trắng lại guốc đen
anh cũng áo quần mầu trắng
toát
chỉ có hoa soan tím cổng
trường
phiá trước ngôi trường là
nghiã địa
dọc ngang mấy đoạn đường hoa
phượng
chưa nở chưa ve chửa chia
đường
một phiá đi xuôi về cửa tả
một phiá ngược đường miệt La Vang
vượt qua đoạn dốc La Vang
Thượng
phía sau gió thổi lộng lá
vằng
biết bao bom đạn nơi này nhỉ
kẻ ở người đi khốc cố nhân
mà đi một lèo chưa trở lại
Châu Ô cận lục rách bàn chân
Thạch Hãn có chẩy qua vùng
Mai Lĩnh
Bồ Bản Quảng Điền mấy tấm
khăn
mơi sau có kẻ còn về lại
kể như ta đã đủ phong trần.
HAI BÊN CẦU
ở Quảng Trị mỗi người mỗi
chốn
học Nguyễn Hoàng mỗi đứa mỗi
nơi
mấy lần chạy giặc người mỗi
ngả
qua đây mỗi đứa mỗi phương
trời
nói vội với nhau một lời
không nói đưọc
đời lạnh lùng giòng nước mắt
chưa nguôi
mới thi tiểu học đã xong rồi
chưa nói một lần không nói
nữa
nói chi lẩm cẩm nặng thêm lời
nẻo đó đi lên nẻo này đi
xuống
32 năm thuyền ngược chèo xuôi
mỗi đứa mỗi nơi chưa chết
được
so ra lại chẳng được như ruồi
con ruồi muốn bay ruồi cất
cánh
mình chả phải gà lại dịch toi
60 năm mà như phút chốc
trái tình chưa chín đã rụng
rơi!
46 NĂM
té ra anh là một chàng câm
chiếc mồm đôi môi luôn ngậm
lại
nhìn hoài nhưng chửa thấy hàm
răng
quê miềng nơi địa đầu tuyến
lửa
làng mạc khô cằn dấu đạn bom
bom bên kia bên này thôi nện
đủ
đào xới lên tung tóe lộ kinh
hoàng
anh chả nói gì, em không nói
được
cỏ biếc um sau mấy chòi tranh
Mỹ Thủy làng chài dăm đám
cháy
Bích La, Bồ Bản vách chông
chênh
quê hương đất cằn phô sỏi đá
người theo người khăn gói bỏ
ruộng nương
dăm đụn cát bay mờ ngoài Ái Tử
ruộng toàn tro nứt nẻ Phước
Môn
quá thương đau gặp nhau không
nói được
rườm rà cây thôi đủ mỏi mòn
anh chưa nói nhưng mà em ở
vậy
cả bình minh đến tận hoàng
hôn
có năm mơ sum vầy về Quảng
Trị
đường Quang Trung chả thấy bụi
chè tàu
con hẻm nhà em tìm hoài chả
thấy
nhà thôn trên cháy dở của ai
đây ?
THỜI GIAN
48 năm trước miềng không nói
đuợc
dù ngày nào miềng cũng gặp
nhau
đồng lúa bên này bên đó vườn
cau
trong dậu chè tàu dàn hoa
giấy trắng
lộ Quang Trung dưới gầm chiếc
cống
nhìn tào lao chả thấy nước
bao giờ
anh đệ Tam em đệ Lục còn khờ
như bầy ve sầu lì trên hàng
phượng
hai bên lũy tre đường làng
đầy bướm
bay là là như thể nương dâu
con kinh mới đào Ba Bến chả
sâu
giòng nước đục bè tre bè nưá
ta nhìn nhau mắt còn một nửa
nửa nhìn trời mây đốm mây
xanh
thủa học trò theo ong lạc
vườn cam
bay suồng sã vượt qua vườn bưởi
chả nói với nhau câu gì, vì
không ai hỏi
nói mà chi, nói để ngại ngần
chả đào trái mà tha hương
hạnh ngộ
chồng con đùm đề đổ cho tại
số
gặp quá mừng mừng lại như
không
sao tơ tình rối rắm mối bòng
bong
lần mò mãi tìm chưa tới mối
vừa chợp mắt sáng rồi hoá tối
mới một năm rồi lại 48 năm
cả hai đứa mình có miệng lại
câm
dù mấy năm liền nhìn qua ánh
mắt
lỡ một mai phiêu diêu miền cực lạc
anh vẫn còn em trong trái tim
nồng
em bây chừ tóc bạc trắng như
bông.
từ
khi sông núi cuộc đổi đời
bữa
bữa thường ăn thêm rau chuối
quanh
năm suốt tháng luộc khoai mài
người
thân bạn thiết dông qua Mỹ
xứ
này trơ trọi một mình tôi
mình
tôi lóp ngóp về Quảng Trị
cổ
thành gạch nát đá cùng vôi
đứng
ngó dòng sông còn chẩy miết
đổ
về Cửa Việt, Thạch Hãn ơi?
Phan
Phụng Thạch lâu rồi xanh cỏ
Ngô
Xá, Đạo Đầu cánh đồng ma
T.Thanh
ơi em còn có sống?
đâu
ngờ gần quá hoá ra xa
30 năm trước hè đỏ lửa
30 năm trước hè đỏ lửa
30
năm sau sót lại mấy thân dừa
Một
bữa lang thang về Ba Bến
có một
mình ta chả tiễn đưa
bạn
cũ thầy xưa giờ chết tiệt
ngôi
trường nửa đổ nửa tan hoang
Quy
Thiện, Linh Yên mưa lất phất
còn
gì? đâu nửa buổi qua làng
dọc
Hạnh Hoa thôn rồi trở lại
toàn
hoa soan tím ngập Trí Bưu
Trường
Sơn mây toả xa hút mắt
cát
trắng phô ra nẻo Nhan Biều
40
năm quê miềng dư rách nát
côi
nớ rú hoang ngợp thanh hao
lâu
quá ta chỉ về một chắc
sim
tím tràn lan mọc quanh rào
La
Vang Trung Thượng lau lên trắng
đứng
ở Phước Môn tưởng chiêm bao
hú
lên dăm tiếng tìm thân ái
xa
xăm như tiếng gió thủa nào?
tình
xưa nghiã cũ giờ tan ráo
ta
về nhìn lại cả tiêu hao
trận
gió quay cuồng bên Ái Tử
thì
ra thổi tuốt phiá Thượng Lào
40
năm hát bà mẹ Gio Linh
bây
giờ Cam Lộ núi vòng quanh
dừng
lại Đông Hà nhìn Savannakhet
đất
xám tro cỏ mọc tưng bừng.
CHÂU
Ô CẬN LỤC
Cha mẹ sinh mình không nghĩ tựa
đời ta khi hết bạt về đâu.
(Huy Phương)
kể
quê hương Ái Tử, Ô Lâu
chị
bỏ nơi này năm 16 tuổi
50
năm luẩn quẩn ở đẩu đâu ?
1
kẻ đi luôn 1 người nán lại
50
năm kể lại quá nhức đầu
chị
gửi lại phủ Hải Lăng, Quảng Trị
cha
hưu già mẹ yếu chị anh em
kẻ
có gia đình kẻ vẫn độc thân
sống
nơi đó để chờ chạy giặc
giặc
từ Bến Hải tràn vào chạy đi nơi khác
giặc
rút lui về lại ruộng đất hoang
tỉnh
đất cằn lưng dựa Trưòng Sơn
mắt
hờ hững nhìn qua Nam Hải
xứ
chó ăn đá gà ăn muối
bấy
nhiêu năm gò núi ngóng chị về
cha
mẹ già lần lượt chết đi
anh
chị em ngửa nghiêng người mỗi ngả
được
tin chị tan lòng nát dạ
ngước
mắt nhìn toàn nghiệt ngã vùng quê
chốn
chôn nhau chẳng lẽ một đường đi
không
hồi hương không ngoái đầu ngó lại?
phất
phơ ngọn trúc chẳng còn gì?
đây
Tích Tường dòng Thạch Hãn trôi đi
sao
luẩn quẩn chẩy vòng nơi chợ Sãi
em
ngán quê người một vùng xa ngái
chia
tay rồi hội ngộ chờ trông
chị
nửa đời một cánh dù bung
bay
lơ lửng chưa bao giờ mắc nạn
nơi
Linh Yên ruộng đồng sâu đồng cạn
em
vẫn chờ biết rõ chẳng hồi âm
chờ
một lần cũng đủ 50 năm
chị
lơ đãng làm loài chim vô xứ
em
lang bạt Gio Linh Cam Lộ
khói
mịt mù che lấp nẻo Khe Sanh
chiều
đã tà ghé lại bến Triệu Phong
ngôi
trường cũ ngày xưa vẫn vậy
50
năm đồng khô cơn gió quậy
thư
đã dài chỉ viết rứa mà thôi?
MÙA HOA CÚC
mùa
này hoa cúc đua nhau nở
thiên
hạ xêng xang mặc áo hồng
mà
người ta vội vã sang sông.
(Huy
Phương)
tôi
đứng triền núi cao Mai Lĩnh
mà
sao nhức nhối đến vô cùng
đâu
trách mùa thu vàng cúc nở
chả
trách con đò trách mấy sông ?
chỉ
trách con người mau quên ấy
bỏ
ta lại đó để theo chồng
Một chuyến đò sang cặp một bến
Một con nước chẩy mãi một dòng
ta
đếm từ đầu cho tới cuối
thì
ra lú lẫn vó và nơm
em
đi ta quăng luôn hũ rưọu
còn
ta túi rách chẳng quan tiền
thiên
hạ mùa này may áo cưới
còn
ta lạnh ngắt gió từng cơn.
BIỂN
CẢ
tạo
sóng thần ùa vào kéo người đi
ngẫm
trong lòng tử biệt sinh ly
rừng
thông dừa thôn làng êm ái
bao
ngàn người đoàn tụ với nhau
chợt
bất thần ngó lại có chi đâu ?
bao
xác chết dật dờ trên đầu sóng
vẫn
mặt biển đất xanh trời rộng
vẫn
thân thương thảm lúa xanh rì
bất
thình lình kẻ ở người đi
quá
vội vã chả lời giã biệt
núi
với biển người lâu thân thiết
nước
chở thuyền cứ theo gió mà đi
nước
dìm thuyền cũng chả biết nói chi ?
bao
hệ lụy thiên tai trời giáng cả
đứng
khóc ròng nhìn ra biển cả.
EM
CHỊ
chị
em mình ở cùng nơi cùng chốn
học
chung trường rồi vội vã pha phôi
thủa
trung học nhìn đời như trái ấu
hiểu
đuợc nhau dăm mé đánh bài chòi
đôi
ta như thuyền dạt trên cát
nằm
khật khừ nghe sóng vỗ đầu khơi
cơn
bão loạn kéo thuyền chôn nước mặn
hết
xô đông lại dạt sang đoài
dăm
sóng bạc đầu chẻ thuyền ra từng mảnh
rã
rời nhau trên nước đục ngầu
em
xuôi về Nam chị xô về Bắc
nhớ
quê nhà đồng cạn đồng sâu
chị
chả nhớ em nhưng em nhớ chị
mưa
lăng nhăng trên cành cụt mái lầu
ta
sinh ra cũng thân chùm ruột
bão
tứ thời rách nát hàng cau
nơi
đất tạm chị tang bồng hồ thỉ
em
nơi đây mà chị lại sang Tàu.
2
chị
nhủ không bao giờ trở lại
em
chờ vườn dậu bụp mà chờ
hăng
hắc 40 năm chắc nịch
dòng
Thạch Hãn vờ vờ những vòng hoa
hương
bưởỉ qua Đâu Kênh, An Trú
Dương
Lộc, Bồ Liêu, Quy Thiện, An Hoà
trường
chợ Sãi chốn ngày xưa chị dạy
sót
dăm tàu lá chuối dàn dưa
gà
eo óc qua Đạo Đầu, chợ Cạn
em
cứ ở đây nát ruột chờ
40
năm tan tành xí quách
vốn
liếng quê nhà em giữ trọn làm thơ.
HẸN
HÒ
1
trăm
năm đã lỗi hẹn hò
lỗi
thì tạ lỗi hò thì hò khoan
đàn
không dây vỗ tàng tàng
dây
đứt nối lại đàn ngang phè phè
tình
ta chỉ chuối không chè.
2
Một
sông không nước nước đi hết rồi
vầng
trăng tròn khuyết muôn đời
mộ
ta nằm đó nằm chơi vậy mà
thác
rồi ngươì cũng ra ma
vua
quan rồi cũng khiêng ra cánh đồng
Bốn
bề nam bắc tây đông
chung
quanh hiu hắt đồi thông quá dài
ta
nằm nghe khúc Nam ai
Nam
bình thoang thoảng bên ngoài sông Hương
nước
trôi hết nước trên nguồn
về
đây gom thả hết buồn cho mây
ta
còn để lại gì đây
cái
thân tàn tạ cái cây héo mòn
nước
non chia mãi vẫn còn
ta
đây cái xác không hồn mãi sao?
VỀ
THĂM QUẢNG TRỊ
Quảng
Trị miềng thành cổ dấu xưa
trường
Nguyễn Hoàng đâu? tìm hoài chả thấy
cây
lặng buồn da diết dưới mưa đưa
con
đường cụt nằm im lìm quên nói
vài
cánh chim lơ đãng dưới ban trưa
Ái
Tử cát bay lờ mờ hiu quạnh
phố
xá vắng hiu cơn gió lạ mùa
đường
xuôi Sãi mưa giăng hàng sông nhớ
bãi
Nhan Biều thưa thớt chuyến đò đưa
sông
Thạch Hãn buồn thiu chưa muốn chẩy
đại
lộ hoàng hôn cành lá lưa thưa
kẻ
lưu lạc mỗi người đi mỗi ngả
kỷ
niệm thân thương biết mấy cho vừa
nắng
trong mưa lòng ngùi ngùi tiếc nhớ
mấy
cảnh trời dâu bể não nùng chưa?
tôi
đứng đó nhìn loanh quanh một chặp
bao
thân thương đọng lại mấy thân dừa
miền
đất loạn sót lại dăm đám cháy
xa
nhau rồi thiếu mãi cuộc tiễn đưa.
QUÊ
MIỀNG
quê
miềng Ba Bến nông hều
bè
tre bè nứa ngược chiều nước lên
nhìn
về Bồ Bản, Trung An
làng
chài làng biển con thuyền con cua
nhìn
nhau dư tháng đủ mùa
đủ
năm chưa chẵn nên chưa ngỏ lòng
anh
theo lính trận nhiều năm trụ rừng
mới
hay em đã có chồng
làm
dâu xứ nẫu tháp đồng tháp thau
tháp
vàng tháp bạc chộ nhau
mà
ta hai ngả sông Cầu sông Ba
quê
miềng ngoài nớ bao xa
anh
về thăm lại Đông Hà phố xưa
con
sông qua những men dừa
đường
xuyên Lào Việt còn bưa tiếng gào
tình
anh phơi áo bên rào
gió
bay lật đật mặt ao bèo nhèo
Hạnh
Hoa còn đứng vói theo
hoa
xoan nở tím bên hào lũy xưa
tình
ta mưa gió cợt đùa.
____________________________________
Ảnh minh họa: Mai Lĩnh