- Đỗ Thành - Mai Lĩnh
Chúng tôi đã nhiều lần tính chuyện cùng nhau đi thăm
xứ Chùa Tháp mà rồi năm này sang tháng nọ ước vọng vẫn loanh quanh trong vòng ý
tưởng. Đến nỗi lâu ngày đâm chán, gặp nhau tiu nghỉu giả lơ, chẳng ai còn buồn
nhắc nhở chi nữa. Đùng cái, một nhứ nhá bâng quơ và hăm hở dồn dập đưa nhau tụ
lại. Chúng tôi bám lấy ngay để không còn suy nghĩ nhiêu khê mà làm ngay cho bằng
được.
Cửa khẩu Bavet, sau khi qua cửa khẩu Mộc Bài, Tây Ninh. Từ trái qua: Quang Minh, Mai Lĩnh, Đỗ Thành, Mạnh Anh |
Đêm hôm trước, chúng tôi kéo nhau vào Sài Gòn trên
chuyến tàu khởi hành từ ga Nha Trang lúc 20g42. Ngủ gà ngủ gật mãi đến khi tàu
dừng ở ga Hòa Hưng vào tờ mờ sáng hôm sau. Cả bọn bắt taxi về quận 1, vào trọ tại
một nhà nghỉ trong ngõ nhỏ nối đường Bùi Viện với đường Phạm Ngũ Lão, khu có
nhiều khách sạn, nhà nghỉ, tiệm ăn, phòng mát xa và các văn phòng dịch vụ du lịch
dành cho khách Tây. Bỗng dưng mình cũng được chia lây chút đời sống bụi của
giang hồ nước ngoài.
Đường phố đã rộn ràng xe cộ nhưng hàng quán và các
văn phòng dịch vụ lữ hành chưa mở cửa, cả bọn lăn ra nằm nướng một lát rồi dậy
tìm chỗ ăn sáng, cà phê trước khi mua vé xe cho chuyến đi ngay hôm sau. Đã hẹn
trước nên khi đến văn phòng của Lac Hong tours chúng tôi được tiếp đón khá nồng
nhiệt, vui vẻ và mọi việc hoàn tất chóng vánh. Chúng tôi mua 4 vé xe đi thẳng
Siem Reap và đặt phòng ở khách sạn My Home; thanh toán trước 100%.
Lên đường
Xe khách TPHCM-Phnom Penh-Siem Reap của hãng Sorya, Campuchia. |
Sáng hôm sau, chúng tôi ra xe rất sớm, tự động đem
hành lý gửi rồi lên xe tìm số ghế của mình, chẳng ai hỏi han, soát vé gì cả, vậy
mà cũng thông suốt. Ngồi tầng trên chiếc xe bus loại hai tầng, lòng tôi nao nao
nghĩ tới chuyến đi vì đây không phải là một chuyến đi có tổ chức, không theo một
tour có người hướng dẫn mà hoàn toàn có tính cách "bụi", y hệt dân Tây
ba lô.
Hãng xe tuy chạy đường Việt Nam, song chủ lại là người
Khmer, xe mang biển số Campuchia, kể cả cách trang hoàng, rèm che nắng, phim giới
thiệu hành trình đều mang màu sắc văn hóa và ngôn ngữ nước láng giềng. Xe chạy
đúng giờ, đến Mộc Bài khoảng 9 giờ, nhà xe thu gom hộ chiếu của khách và lo hộ
việc thị thực nhập cảnh. Hành khách chỉ việc vào chờ gọi tên, nhận lại hộ chiếu
lên xe đi tiếp sang cửa khẩu Bavet của nước bạn. Thủ tục hải quan cả hai bên cửa
khẩu khá đơn giản và được giải quyết
nhanh chóng, không rườm rà, thoải mái nên khách thấy dễ chịu. Khoảng hơn
nửa tiếng là xong, xe chạy vào lãnh thổ Campuchia.
Las Vegas sát bên... Mộc Bài, Tây Ninh! |
Xe đi sâu vào địa phận Khmer, đã thôi không còn những
kiến trúc đồ sộ hay các nhà cao tầng xây chắc chắn mà toàn là các nhà nhỏ lụp xụp,
rải rác trên những mảnh đất trống khô khan. Nhà làm bằng vật liệu nhẹ, mái uốn
cong ở các góc theo hoa văn địa phương, phần lớn được sơn với các màu đỏ gạch,
màu nâu hoặc màu xanh lá cây đậm.
Giữa cái nắng chói chang mà bắt gặp các màu "cứng"
đó, ai cũng thấy như dội thêm cái nóng hơn lên và có phần ngột ngạt vì chưa
quen phong thổ và cung cách sống đó. Đất Campuchia còn để trống nhiều, các nơi
làm nông nghiệp có lẽ trông chờ vào mùa mưa hoặc vừa xong vụ mùa nên khô và nứt
nẻ. Lơ thơ vài cây thốt nốt mọc rải rác bên đường.
Xe qua bến phà Neak Loeung, những con phà cũ kỹ, bến
bãi đơn sơ, đường vào ra không được cải tiến, tu bổ, xây dựng nên loại xe khách
cao kềnh càng thấy khó khăn khi xuống phà. Ít nhất có 3 lần chúng tôi nghe tiếng
cọ kèn kẹt dưới sàn xe vì mặt dốc lên phà nhô cao, trong khi gầm xe lại quá thấp.
Buôn bán trên phà là các đám hàng rong mời chào món côn trùng chiên, xoài hoặc
đường thốt nốt...
Chợ trung tâm thành phố Phnom Penh |
Bốn người chúng tôi kéo nhau vào chợ. Khu hàng ăn rộng,
mái cao nên khá thoáng, song các gian hàng sắp xếp thiếu hợp lý khiến cho mặt bằng
trở nên khá chật, bù lại nhìn khá sạch sẽ. Món ăn trong chợ khá phong phú, nhìn
sạch mắt. Vào giờ ăn trưa nhưng khách không đông lắm, người bán tươi cười mời
chào nhưng không quá vồn vã. Chúng tôi ghé vào một hàng, nhìn và dùng tay chỉ
món mình chọn. Mọi yêu cầu đều “nói” bằng tay, hai mẹ con bà bán hàng không hiểu
tiếng Việt và tiếng Anh. Chúng tôi lại chưa học lóm được tiếng Khmer nào. Nhưng
hai bên rồi cũng hiểu nhau và chúng tôi có bữa trưa ngon miệng, vui vẻ.
Bến xích lô ở chợ Phnom Penh |
Lướt qua Phnom Penh
Chuyến đi này, chúng tôi chọn hai điểm đến chính là
Siem Reap và Sihanouk Ville và chỉ ghé qua Phnom Penh trên lộ trình đi và về,
vì thế chỉ có thể quan sát thủ đô qua kính xe là chính.
Đường phố Phnom Penh không lớn, mật độ xe cộ lưu thông
cũng nhiều, chủ yếu là ô tô và xe tuk-tuk. Phần lớn xe chạy theo làn, không vội
vã qua mặt nhau. Khi cần vượt đều báo hiệu đèn và chờ an toàn mới thực hiện.
Cảnh sát giao thông ở Campuchia có vẻ nhàn hạ và hiền hòa. |
Điều khiến du khách dễ nhận ra là vắng tiếng còi xe ồn
ào hay những vẻ mặt bực bội vì cảnh xe cộ chèn ép nhau. Có lúc, ở ngã tư không
có đèn xanh đèn đỏ, ô tô và xe máy chen nhau từ từ đi, không ai bấm còi hay la
lối.
Thảng hoặc có một chiếc tay ga lấn lướt, chẳng thiết
mở đèn báo hiệu xin vượt, tài xế xe lớn từ tốn giảm ga, đạp thắng nhường đường
(chiếc xe chúng tôi đi hôm ấy và xe khác sau này cũng vậy). Cứ tưởng như vậy là
thôi, dè đâu khi chiếc xe tay ga qua lọt thì lại thấy người lái quay gật đầu
(xin lỗi hay cám ơn gì đó), đây hẳn là một điều khó gặp ở xứ ta.
Đi bất cứ nơi đâu đều gặp nụ cười nơi môi người bản
xứ dù quen hay lạ; dù họ đang mời chào bán hàng hay đơn giản chỉ là gặp gỡ nhau
đối diện. Vào cửa hàng dù thực lòng muốn mua hay chỉ xem đọ giá, họ đều vui vẻ
phục vụ, đon đả giới thiệu các món, khách có từ chối thì họ cũng nhã nhặn cất dẹp.
Nói như thế không phải ở Campuchia đều hoàn hảo, họ vẫn có những mặt yếu kém về
xã hội, nhưng là bề trái rất hạn chế mà bất cứ nơi đâu trên thế giới cũng vậy
thôi.
Đường vào Siem Reap
Ra khỏi Phnom Penh, xe qua cầu vượt sông Tonle Sap. |
Xe chạy ra khỏi thành phố, cảnh nông thôn thoáng rộng,
nắng nhạt dần, chiều xuống nhanh. Trời tối hun hút, xe lao qua nhiều đoạn đường
vắng vẻ, đôi khi tạt ngang một khu đông dân cư thì điện đóm tù mù, xài toàn
bóng ruột gà vàng như nghệ, không ai đoán ra đó là một thôn, xã hay thị trấn!
Các cửa hàng cũng dùng rất ít bóng đèn; nhà dân xây to, nhiều phòng cũng chỉ mở
một hai bóng đèn như vừa đủ thấy đường
đi.
Chúng tôi nói đùa với nhau, điện đóm kiểu này hẳn là
sản lượng sinh con phải tăng mỗi năm vì xe tạt qua những trung tâm buôn bán hay
các nơi hàng quán thì cũng chẳng thấy sáng sủa hơn. Cứ thế càng thấy đường xa rất
xa, không biết bao giờ mới tới, đoán mò đoán đại với nhau "sắp đến rồi"
cho đỡ sốt ruột. Tài xế bảo khoảng 20g30 sẽ đến nơi, nhưng đồng hồ chỉ kim gần
cận mà điện với đóm vẫn mù mù lịt lịt, chả lẽ thành phố du lịch Siem Reap cũng
tối hoe tối hoắt thế này?!
Tới gần 21g00, những đoạn đường đang tối nham nhở bỗng
sáng hẳn lên, xanh xanh đỏ đỏ đã lần lượt lướt qua trước mắt. Vào phố, ánh điện
mắc trên cầu đang mời chào cảnh Chợ Đêm mới yên chí Siem Reap cũng là một đô thị
lớn đấy chứ. Xe vào bến đỗ, bước xuống nhận hành lý đã thấy một biển ghi tên
nhóm chúng tôi. Đó là xe tuk-tuk của khách sạn (đã đặt chỗ) ra đón chúng tôi.
Vừa đặt chân đến Siem Reap, anh em tôi đã gặp ngay một
chuyện kỳ quặc. Xe tuk tuk chạy thẳng vào sân khách sạn EverGreen, trong khi
chúng tôi đặt phòng (đã thanh toán tiền) tại My Home - Tropical Garden Villa.
Anh chàng tuk tuk ngớ ra nhưng cũng phải đưa chúng tôi đến đúng địa chỉ. Ngạc
nhiên hơn, ở My Home, người quản lý không hề hay biết gì về nhóm khách đến từ
TPHCM này cả!
Tuy nhiên, mọi việc cũng được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi nghe chúng tôi giải thích, quản lý khách sạn My Home làm thủ tục và
giao phòng cho chúng tôi vào nghỉ; lúc đó đã 22 giờ. Hỏi, thì anh tuk tuk nói
là anh ta nhận “lệnh” đón khách từ “ông chủ” ở TPHCM. Vậy là nhầm lẫn do phía
văn phòng Lac Hong Tour ở Sài Gòn.
Xem tiếp: Siem Reap -xa mà gần.