MÙA CỔ ĐIỂN - Thơ Quách Tấn


TỰA

Bìa tập thơ MÙA CỔ ĐIỂN (56 trang) 
ấn bản lần thứ nhất tại nhà in Thụy Ký 
Hà Nội, tháng 5/1941.
Chúng ta thích những gì chúng ta thiếu. Khi, vì liên tài, tôi tìm và gặp được ông QUÁCH TẤN, lòng tôi vui sướng bao nhiêu! Ai ngờ rằng cái thế kỷ hai mươi nhộn nhịp với những thi sĩ dâm loạn, điên cuồng, gian trá, độc ác của nó, lại còn giữ nguyên vẹn, đâu đây, cả một bầu không khí Tống, Đường. Thật thế, QUÁCH TẤN chúng ta có đủ phong vận của một tao ông mặc khách thời buổi đó.
Và bắt buộc tôi phải nói nhiều đến cái tâm hồn diễm lệ của người. Bởi vì chỉ trong chốc nữa, chính nó sẽ soi xuống, vào cái mặt giếng trung thành của những trang thơ.
Tôi nghĩ ngay - lố bịch thay là ý tưởng - đến một chiếc bình lọc nước: chậm chạp mà vững vàng, âm thầm mà mạnh mẽ, nó sẽ thấm chất nước ngọt ngào ở chung quanh vào trong tinh khiết của lòng mình, gạn lọc, chọn lọc. QUÁCH TẤN là như thế đó. Một sự thu nhận rất đỗi thận trọng điều hòa. Cử chỉ ít, lặng, nhưng đầy ý nghĩa. Lời nói sưa, nhỏ, nhưng không thiếu sâu xa. Tóm lại có thể trong mấy chữ: hiểm tuy rằng điềm. Đó là cái tính của hồ, một mặt phẳng im, trên một lòng sâu tối. Đó là cái tính của núi, đơn sơ ba nét, ba chiều cổ điển, nhưng tâm lý chi ly từng ngọn cỏ, nhành gai. Yêu hồ yêu núi dường kia, không trách QUÁCH TẤN không thích bể là phải lắm. Một lần người bảo: "Tôi chỉ yêu nó khi nó là một mặt lặng im thôi". Tôi tưởng như người đã nói rõ quan niệm của người trong câu nói đó. Bởi vì QUÁCH TẤN không phải chỉ là người chôn hoa khóc hoa, tưởng nhớ một lòng sen, cảm thương một thân lá. Cũng không phải ông chỉ là người ưa siêu thoát ra ngoài thế sự, mong lấy cái hư vô làm cái tâm hồn, bởi lẽ tâm hồn đã quá say đắm hư vô. Không ! Ông đủ cái phức tạp của chúng ta, lại thêm cái từng trải của một con người tam thập. Nhưng ông đã trót mang cái quan niệm là đàn áp, đàn áp tất cả, để được bình tĩnh mà đón tiếp thi ca. Tưởng là khô khan của Cao đạo, nhưng thật ra trong suốt của Tượng trưng. Cũng không đáng lấy làm lạ, khi người ta bước ra từ địa hạt của thơ Đường, nguồn tượng trưng thuần túy nhất.
Tôi có cảm giác, một khi về với thơ Tàu, là thế giới chia ra hai phần: một, mặt đất, hai, cái tượng trưng của nó bên trên: không khí. Nhà thơ là người hiểu nhất về cái bên trên. Đáng lẽ than khóc cái cành hoa rơi, họ than khóc cái chỗ trống của cành hoa rơi. Đáng lẽ kêu gọi một ngọn gió, họ chỉ kêu gọi cái gì như hình thể của ngọn gió. Họ đi đến với chung quanh, với sự vật không bằng đường đất của con tim, bàn chân của cảm tình, nhưng bằng không gian, bằng cánh bay của trực giác.
Riêng về QUÁCH TẤN, cái quan niệm "tình nhiều nhưng không được lộ, khí mạnh mà phải dằn" như sao ta có thể đọc thấy rõ ràng, trong mấy câu, gọi, đi là tâm sự:
                    Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ,
                        Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ.
Và sự liên tưởng, xui chúng ta không sao không nghĩ đến một đôi nhà thi sĩ Pháp đã đưa cái thuyết: "Người thơ khi đi tìm cái đẹp phải dằn lên những dục vọng tầm thường, phải gạt tro ra cho điếu thuốc được dễ dàng cháy theo với lửa”. Phương Đông, phương Tây, ngửng lên cùng trông thấy trời kia xanh.
Một quan niệm như thế ở một nhà thơ cũ, chẳng xui ta ngạc nhiên mảy may nào hết. Ai đã có thể yêu sự tự ràng buộc của tâm hồn, thì yêu luôn cái ràng buộc tâm hồn bởi ngoại cảnh. Kẻ hoàng vương sợ gì lễ nghi. Bởi vì lễ nghi làm ra kẻ hoàng vương vậy. Con cá đẹp, múa giữa bốn mặt pha lê, mà cũng làm được khoái lạc cho kẻ tài tử - chính vì nó múa giữa bốn mặt pha lê. Cái múa tự do đó, QUÁCH TẤN nuôi mãi trong hy vọng. Ông nguyện ngày kia sẽ trả lại hoàn toàn cho thơ Cũ, cái hoàn toàn của nó - âm điệu, nhịp nhàng, uyển chuyển, đổi thay - mà "làng thơ Việt Nam đã bao lâu đánh mất". Mười năm, hai mươi năm, hay cần đến, cả một đời, điều ấy là một điều chẳng đáng kể với ông.
Tập thơ thứ hai nầy vượt biết bao nhiêu tập thơ thứ nhất đã làm chúng ta không mãn nguyện. Tập thơ thứ hai nầy, tuy xinh đẹp dường ấy, yêu kiều dường ấy, ông cũng rụt rè mà cho là thêm một bước tập tành.
Và xin cảm ơn cái tập tành ấy nhé!
Bởi vì, tập MÙA CỔ ĐIỂN bé bỏng nhưng quá đầy đủ, trước hết, đã giải cho ta một mối lầm ác nghiệt là phân chia bờ cõi THƠ bằng hai chữ MỚI, CŨ chẳng có ý nghĩa gì. Và cũng không thể gọi là sau hết, cái việc nó đem lại, - ngoài những ý hay, tứ mới, ngoài những cảnh đẹp tình sâu, - một cái quý báu nhất là HỒN THƠ, mà chưa một ai định nghĩa cho rành mạch. Những người, không vì một lẽ gì rõ ràng, đã thích những câu:
Cỏ biếc chẳng treo hồn Sở trướng,
Trúc vàng thà điểm giọt Ngu cung.
                                                (Phạm Thái)
Vàng rụng giếng ngô sa lá gió,
Bạc xuy dậu cúc nảy chồi sương.
                                                (Tương An)
Một tòa sen tỏa hơi hương ngự,
Năm thức mây phong nếp áo chầu.
                                                (Thanh Quan)
Xuân đào lý gió đêm hoa nở,
Thu khi mưa rụng lá ngô đồng.
                                                (Tản Đà)
họ sẽ hiểu tôi muốn nói gì.
Ấy là tôi muốn nói đến thơ thuần túy.
Phải rồi QUÁCH TẤN, tuy chưa đến được - vì ai mà đến được, vả chăng ông cũng chẳng mong đến được bây giờ - nhưng ông đã đi gần cái thể đọng của thơ thuần túy mà ở cổ nhân, ta chỉ thường thấy trong các bản Cung oán ngâm khúc, Tần Cung nữ oán Bái công văn...
Hỡi những bạn trẻ! Chúng ta vẫn thường say mê cái nguồn thơ phương Đông, sao hôm nay chúng ta không đón rước cái chân tài đương độ nở nầy; - huống gì đó lại là kẻ đại biểu cuối cùng cho một trường Thơ hôm nay tẻ lạnh.
Tôi phải nói thế nào cho đủ lòng tin của các bạn đây ? Một bài tựa không phải là một chỗ ca tụng. Nhưng khi với những bài thơ đầu, TẢN ĐÀ đã không ngần ngại mà đặt QUÁCH TẤN bên Yên Đỗ, Hồ Xuân Hương, bà Huyện Thanh Quan, Tôn Thọ Tường..., thì với tập thơ thứ hai nầy, sao tôi không đủ can đảm để nói rằng: Qua các cổ nhân, đến bây giờ, bạn trẻ chúng ta mới tìm thấy những bài thơ bát cú mà chúng ta yêu được hoàn toàn, một nhà thơ Cổ điển hiến dâng một mùa mà chúng ta đón tiếp với một lòng vui sướng không do dự.
Cái đẹp, người ta bảo nên để nó đi đến một mình. Nhưng hôm nay sự nó đến không có tính cách dĩ nhiên, cái một mình lại thành ra bó buộc, bởi vậy nên xin
CÓ TỰA.
Nha Trang, Xuân năm Rắn (1941)
CHẾ - LAN - VIÊN

___________________________________________________________



Phần I:  Từ 1941 trở về trước



THƠ V

Gic mng nghìn xưa đương mi mê,
Vùng nghe cm hng báo THƠ v.
Sóng mài nghiên bin ngòi non chm,
Gió tri t mây ch nhn đ.
Vn vã tiếng dương ngâm li đc,
R ràng sc rn đim ri phê.
T tràn ra mãi trong cao rng...
Thiên n bưng hoa rc xung t.


ĐÊM THU NGHE QU KÊU

T Ô-y-hng r rê sang,
Bóng ln đêm thâu tiếng rn ràng...
Tri bến Phong kiu sương thp thoáng,
Thu sông Xích bích nguyt mơ màng.
Bn chn thương k nương song bc,
Lnh lo su ai rng giếng vàng.
Tiếng di lưng mây đng vng mãi,
Tình hoang mang gi t hoang mang...


DƯỚI LIU CH XUÂN

Tin xuân gió ri khp nơi nơi,
Dưới liu ch xuân gng gượng cười.
Bn khp non sông mà vng v,
Tình trong gang tc vn xa xôi !
Thân gy vi nguyt bao phân na ?
Tóc rng theo sương my lp ri !
Giòng cũ Ngân hà sâu bến đi,
Mun đem su gi nước trôi xuôi...


CM THU

Gy úa rng sương đeo git su,
Đây lòng ta đó mt tri thu.
Gió vàng ct sóng sông châu mt,
Mây trng vn cây núi bc đu.
Dìu dt tiếng ve còn vng đy,
Vi vàng cánh nhn r v đâu ?
Hi người chinh ph nương rèm liu
Sùi st chi thêm bn vó câu !


TRI ĐÔNG

Chuông gióng hàn san bng tiếng ngân,
Ngàn xa tiếng đch cũng xa dn.
Lá thương nhánh nng bay hu hết,
Tri s non côi xích xung gn.
Ngn ngi gió mưa chim n bóng,
Quây qun mây khói liu riêng xuân.
Đêm như dài lm... Người Vân Hn
Trong gic thăm nhau được my ln?


TRI KHUYA

Sương buông màn lượt ph bao la...
Non nước chìm sâu trong gic mơ.
Cung quế im lìm mây p nguyt,
Song đào âu yếm gió hôn hoa.
Hương trà pha ln hương trm thong,
Tiếng dế hòa ăn tiếng đch xa.
Lng lng thâu đêm người đi cnh,
Hn tan theo mng t theo thơ.


GIÓ KHUYA

Ngn gió muôn xa đưa đy vào,
Na phòng mây rng mt trăng cao.
Sáo dìu dt ni rng dương liu,
Hương chp chn bay khóm trúc đào.
Vàng ngc nhy reo câu khin hng,
Non sông huyn hoc sc chiêm bao.
Lòng chan cha biết bao cay đng,
Tan sch còn lưa chút ngt ngào.


ĐÊM TÌNH

Gic thm tình duyên non gi nước,
Màn sương đ lt ánh sao băng.
Hn hoa chp mng thơm hn gió,
Tóc liu dng thơ đón tóc trăng.
Muôn điu tơ lòng run se s...
Na vi sóng nhc gin lâng lâng...
Phòng hương thương k ngi nương trin,
Tình gi mây xa l ngp ngng.


NH THƯƠNG

Hôm nao rng biếc mi pha sương,
Nay nhánh còn đôi chiếc lá hường.
Núi cũ chim v xa lng tiếng,
Đường quen nga nhóng ngi ngùng cương.
Mây chiu hp, mãi thêm ngây bóng,
Mng sm tan, ri vn đm hương.
Đêm n gi pho tình s n,
Mi hàng châu khóc mi hàng thương.


MT ĐÊM MƯA MÙA THU

Thâu canh tm tã git mưa thu,
Tin tc nàng Trăng nhng bit mù !
Chiếc gi lơ làng duyên phn đip,
Cung cm lnh long ging hà mô.
Thơ dm mc lnh thương khôn nén !
Nến xót tình chi l chng khô ?
Nghìn dm nước mây đêm qunh qu,
Có thuyn ai ghé bến Hunh cô ?...


MNG THY HÀN MC T

Ơi L Thanh ! Ơi L Thanh !
Mt gic trưa nay li gp mình.
Nhan sc châu pha màu phú quý,
Tài ba bút tr nét tinh anh.
Rượu tàn thu cũ say sưa chuyn,
Hương t tri cao bát ngát tình.
Tôi khóc tôi cười vang c mng...
Nh thương đưa lc gió qua mành.
                                                            (24 - 4- 1940)


TÚP LU THƠ

Lu xuân phng giá xem thường,
Mt túp lu tranh n nng sương.
Li cht l m rêu thế s,
Song thưa ngào ngt gió văn chương.
In màu đm bc mây qua chái,
V nét thanh cao liu nép tường.
Bên lung cúc già vy thú cũ,
Ra v sng áo đượm mùi hương.


L ĐIU

Lnh lo sông thu tin lá ngàn,
Mây thu vn v khói trn gian.
Có tơ ai nh công tm kh !
Không mt đành chê kiếp bướm nhàn !
Gió bc ma mai lòng bch nhn,
Bóng chiu ngao ngán phn hng nhan.
Con thuyn bến lách không tri k,
Đ l trong sương my điu đàn.


TRƠ TRI

Tình cũng lơ mà bn cũng lơ !
Bao nhiêu khăng khít by ơ h !
Su mong theo l khôn rơi l,
Nh gi vào thơ nghĩ ti thơ !
Mưa gió canh dài ngăn li mng,
Bèo mây bến cũ quyn lòng tơ...
Hi thăm tin tc bao gi li ?
Con thước qua song li m !


HIU QUNH

Trăng li tròn trăng my đ ri,
Đìu hiu còn đng ngn ly bôi !
Mng v li cũ tìm khôn gp,
Nh đt nim tây dp chng nguôi !
Lá rc thêm su rơi gió mt,
Chim dành riêng thú ling tri đôi.
Vườn sương th thn đêm qua lnh,
Cúc n nhìn nhau mm ming cười !


ĐÊM MƠ

Thuyn ai neo nguyt bến Sông Ngân,
Khúc nhc giao bôi rót xung trn.
Sương bc vn vương lòng qu ph,
Trúc vàng tha thướt bóng giai nhân.
H im v ngc mơ duyên lá,
Sân vén rèm hoa đón ý xuân.
Muôn dm gió v say lo đo,
Cành hương cht tnh ngát hương lân.


CHIU XUÂN

Chim mang v t bóng hoàng hôn,
Vàng lng lơ non biếc đng cn.
Cành gió hương xao hoa tĩ mui,
Đi sương sóng lượn c vương tôn.
Khói mây quanh qun hi chuông vng,
Tri bin nôn nao tiếng đch dn.
Thưởng cnh ông câu tình t quá !
Thuyn con ch nguyt đến cô thôn.


ĐÊM THU

Vườn thu óng nét thùy dương
Đưa nh đêm theo cánh hi đường.
Lóng lánh ro vàng gieo bến nguyt,
Pht phơ tơ nhn ta ngàn sương.
Chim hi hp mng cơn mưa lá,
Cúc vn vơ hn ngn gió hương.
Say khướt hơi men thi Lý Bch,
Non xa mây phi nếp Nghê thường.


MT BUI TRƯA MÙA THU

Gió t đâu v ? Thi đến mô ?
My cành sao rng bóng hoa nô...
Đây vài git nh rơi mưa lá,
Đó mt màu im tri nng h.
Tóc vướng hơi hương vườn túy liu,
Lòng nương tiếng đch bến vi lô.
Trưa Bng lai kh rung rinh biếc,
Nghiêng c hn thu xung lng l...


BÊN SÔNG

Gió r canh đi ngàn liu khóc,
Sông đa lnh ti bóng trăng run...
Thuyn ai tiếng hát bên kia vng ?
Ghé li cho nhau gi chút bun.


TÌNH XƯA

T bui thuyn đưa khách thun dm
Trông chng bến cũ bit mù tăm...!
Cm thương chiếc lá bay theo gió
Riêng nh tình xưa ghé đến thăm.

_______________________________________



Phần II:  Từ 1945 đến 1956



CHÚT LÒNG

T phen bin mng khép trăng song,
Na mu vườn quê tm náu lòng.
Đi đng lung thương đường li hp,
Ăn nm dám ph nước non chung.
Mười phương tin tc mây h hng,
Ba kiếp văn chương bút ngi ngùng !
Bn tác ví thương tình gp g,
Đng đem mây ráng đ nghi dung.
                                                            (Phú Phong - 1950)


QUA XUÂN

Đôi tiếng chim vàng nghe cha nhuyn,
Nhìn xuân bóng nga đã xa lơ !
Biết bao tươi thm sai hò hn,
Còn chút thơm thanh dám hng h.
Cánh phn p iu tm nh kén,
Nhy hng dan díu nhn trương tơ.
Mt mai trăng ch thu v cúc,
Rèm cun sương hương ta lng l.


ĐÊM TÁI PHÙNG

Đưa nhau nước biếc tr phù dung,
Rng my mùa hoa bng tái phùng.
Muôn dm bèo mây duyên cũ mi,
Na đi dâu b ni riêng chung.
Vườn nương xuân mun trao đm thm,
Chén rót trăng khuya lung ngi ngùng.
Bng tnh gic say tri cha sáng,
Đch chiu như đã vng bên sông !


THU TRÀNG AN
                                    (Gởi Kiến Đạo ở Phú Yên)

Thân không hò hn bước giang h,
Đ l hoa vàng tiết rng ngô !
Chăn gi tr tràng đêm tht tch,
Gió trăng chn ch bến hoàng đô.
Xuân tàn ngn sáp tâm còn bén,
Thu m lò nghê đc chng cô.
Đành cũng nước mây nim c lý,
Mng tin sương sóng tnh đm Ô.
                                                            (Huế - 1946)


LÁNH CƯ

Khôn ti Đào nguyên tránh lon ly,
Thân côi nương náu tm qua thì.
Mây trưa mng xế chung thi tiết,
Ry mít vườn thơm ít th phi.
Phòng vng ngn ngơ hn T M.
Ngày dài gượng go gic Hy Dy.
Đêm đêm nm đi canh gà gic,
Mnh nguyt rng xa bn c tri.
                                                            (Phú Ân - 1947)


VING M BN

Va mi hôm nào em vi anh,
M chng sách cũ vc sang canh:
Nghìn thu tâm s thương người trước,
Mt mi văn chương cm phn mình...
Ch đã cách xa tri mi cõi !
Biết đâu tìm gp đá ba sinh ?
Bên m nm tru riêng sùi st
Nhen bóng hoàng hôn đóm la xanh.


ĐÊM RM THÁNG NĂM

Tháng năm năm ngoái dưới trăng tròn,
V dt đoàn con, chng cõng con...
Dn dp gió sương tin khng khiếp,
L lùng mây nước bước bôn chôn.
Thân ngoài đt l năm đà giáp
Mt ngonh tri tây gic vn còn !
Yên n đêm nay ngi vi nguyt,
Trà pha lá vi tm rng ngon.
            (Phú Ân - 1948)


HI CƯ

Sâu núi cao sông tri đã tha,
Phú Phong rày vi Phú Ân xưa:
Đôi chng sách cũ vui thy bn,
Mt mái nhà tranh n nng mưa.
Hoa di vn vương tình no qunh,
Chim rng len li mng song trưa.
Khi bun ta ca trông ngàn biếc,
Mây ráng tri thu ngn gió đưa...
                        (Phú Phong - 1946)


NH TN ĐÀ

Đà giang t đ rng văn tinh,
Tn lĩnh đìu hiu ri bóng mình.
Móng đ in sâu lòng tuyết trng,
Tơ vàng mang nng n dâu xanh.
Hàm rng nm c chưa tròn mng,
Khê thượng ngun thơ lung qun tình.
Chén rượu đêm nay nng nã nh,
Hn ai lai láng ánh trăng thanh...
            (Phú Phong - 1949)


VƯỜN QUÊ

Dy hc không xong b thi hi,
Nuôi gà tht gióng kế sinh nhai.
Biết rng ti y rng công y ?
Min khi cu ai khi ly ai.
Tình bn nước non canh đ vũ,
Đi riêng thơ mng gác liêu trai.
Mơ màng bn b duyên tri ng,
Hiu ht vườn quê mt nhánh mai.
                        (Phú Phong - 1952)


BƯỚC CÙNG

Năm ngoái năm nay gp bước cùng,
L b gánh xách, l b bưng !
Văn xưa dy hc trường bôn thi,
Sc yếu làm thuê thế chng dùng.
Thân thích khó nh, sơ khó cy,
Rung nương thì có, lúa thì không !!
Ngày mùa đành vn ăn cơm ghé,
Cha nhn con ăn v nhn chng.
                        (Phú phong - 1953)


TRI CHIU

Năm ln ngày qua thân mi mòn
Bun trông thoi thóp ráng đu non...
m no trước đã không cha m,
Thiếu ht rày thêm kh v con !
Lng l mây trôi làn vin vng,
Ngp ngng sương a git hoàng hôn,
Trăng non mt mnh tình lưu luyến...
Người có như trăng khuyết đ tròn ?
            (Phú Phong - 1953)


BÊN SÔNG

Sông chiu đã vng khách sang ngang,
Năm ti ngày lui bước ng ngàng.
Ngun bin tc lòng chung đt nước,
Bến b chút nghĩa cách đò giang !
Gió dn mt sóng hơi thu qunh.
Bum cun theo mây ánh nng vàng.
Thân thế ví không h hi đng,
Hoa đào mong rc no ngư lang.
          (Phú Phong - 1954)


XÍ XÓA

Bóng dâu đã xế mái đu xanh,
Mà vic chi chi cũng cha thành !
Tình nghĩa thong qua cơn huyn mng,
Văn chương rt li chút hư danh !
Ch đây mi biết vàng là quý,
Năm ngoái còn mua sách đ dành !
Phi quy s đi thôi xí xóa,
Kìa đoàn con tr nhp đng thanh...
            (Phú Phong - 1954)