Tôi lớn lên bên dòng sông Thạch
Hãn, hồn nhiên, vô tư như bao đứa trẻ của vùng đất quanh năm “nắng cháy, mưa dầm”,
với hai mùa gió Lào khô rát và gió bấc rét thấu xương. Tôi đã sống trọn mười
lăm năm thời niên thiếu ở Quảng Trị. Đó là giai đoạn cho một đứa trẻ quan sát,
cảm nhận và khai phóng tư duy để hình thành nhân cách.
Và, cũng quá đủ để suốt
mấy chục năm dài sau đó, lang bạt nhiều nơi nhưng lúc nào tôi cũng đau đáu nhớ
về vùng đất ấy với bao hoài niệm về một cộng đồng thân thương, gắn bó. Cộng đồng
ấy gồm những người bạn láng giềng, bạn học, thầy cô giáo, anh em cùng sinh hoạt
trong phong trào Hướng Đạo và tổ chức Hồng Thập Tự... và cả những người nông
dân không quen biết, tôi gặp được trong những chuyến đi về vùng thôn dã... Tôi
học được rất nhiều điều từ cộng đồng ấy. Tôi mang ơn tất cả mọi người.
Bước qua tuổi 65, tôi chợt nhận
ra mình đang mang một món nợ; món nợ nghĩa tình của đất và người Quảng Trị. Thế
là tôi xách máy ảnh lên đường, mong tìm lại những “hình ảnh trong ký ức tuổi
thơ” và thực hiện tập sách ảnh này như một lời cám ơn.
Dùng hình ảnh hôm nay để thể
hiện tình cảm và kể lại những cảm nhận về một vùng đất đầy ắp kỷ niệm trong ký ức
tuổi thơ đã qua đi hơn nửa thế kỷ quả là một việc khó. Rất khó! Nhưng biết làm
sao hơn khi “món nợ tự đòi” cứ hàng ngày thôi thúc.
Vậy nên, mong mọi người thông
cảm cho cái tâm nguyện vừa “tham lam” vừa “liều lĩnh” mà lượng thứ. Xin mời
anh, chị, cùng tôi bước về vùng xưa cũ, chia sẻ tình quê.