Thơ NHƯ Ý





Như Ý
NGUYỄN ĐẶNG KHẢI
(1940 - 2003)



ĐỜI NGHIÊNG NỬA BÓNG

--- o0o ---

Một trang trong tập bản thảo

Thủ bút Như Ý

Thủ bút và chữ ký của nhà thơ





Tập thơ được Lưu Phước Lộc sưu tầm và cùng một số thân hữu tổ chức ấn loát  (3-2019) để lưu niệm, dành cho gia đình và bằng hữu của nhà thơ, không phát hành rộng rãi.




TỰA


          Cầm bút làm thơ, viết văn là một chuyện không dễ, thể hiện qua lối sống bằng nhân cách nhưng cái giá trị đích thực của nó là mình phải làm một cái gì cho con cháu bây giờ và hậu thế soi chung. Có người đi bằng chân, có người đi bằng đầu gối thậm chí có người bò như một con quái vật để chiếm cho bằng được cái danh vọng, cái cơm áo, miễn là vinh thân phì da. Được như ông Phùng Quán chỉ một câu thơ chỉ dạy cho đứa trẻ lớn lên làm người:
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.

         Phục vụ cho một lũ bạo chúa, nếu ta không vững vàng trong việc cầm bút thì vô tình người làm văn học đã tiếp tay cho bọn họ lún sâu vào con đường tội lỗi mù lòa cả trí nhớ, đui chột nhãn quan hay nói cách khác chúng đã trở thành bạo chúa, mất hẳn tính nhân ái.

        Nhà thơ Cốc Viên đã thể hiện tâm trạng của một người cầm bút tuyệt vời qua hai câu thơ dưới đây:

Với áp lực bất công
Thơ tôi hồng ánh lửa.

         Mong rằng trên mảnh đất thiêng này còn có được nhiều người như vậy.

         Đời Nghiêng Nửa Bóng đến với quý vị là một tiếng chuông cảnh tỉnh cho những người đã lầm lỡ, đã có tội với lịch sử và những kẻ đang còn lăn lội trong vũng lầy, phải tự mình sám hối cũng chưa muộn. 

        NHƯ Ý
        (20/11/2000)

֎֎֎


        Cảm nhận về Thi ca, nó không đơn thuần như người ta tưởng, gặp phải những cảm xúc, những đối tượng thi nhân vội bắt giữ lấy nó qua nhiều thể điệu của Thơ – Miễn là làm sao cho người ta đọc hòa tâm và hòa cảm.
       Theo tôi cái giá trị tuyệt đẹp trong thơ là không bợn một vết nhơ về chủ thuyết – mong rằng trên mảnh đất thiêng này còn có được nhiều người như vậy.


         NHƯ Ý
֎֎֎



LỜI NGỎ

        Tôi được biết anh Như Ý vào những năm 1986 lúc tôi đi dạy học tại một trường trung học ở Huyện . Lúc đó tôi là một thầy giáo làng trẻ, xa nhà nên chiều chiều sau những giờ lên lớp về hay lang thang với các đồng nghiệp, đặc biệt là với các bạn đồng hương người Huế đi tìm niềm vui qua các ly rượu cuối tuần.

        Quán anh Như Ý là một quán nhỏ, buổi sáng bán hàng ăn sáng và buổi chiều... phục vụ các “đồng hương" có chút tâm hồn văn nghệ. Tuy còn trẻ nhưng tôi lại thích chọn nơi này vào những chiều cuối tuần ghé quán anh ngồi nhâm nhi ly rượu và sướng nhất là để được nghe anh Như Ý ngâm thơ … của chính anh sáng tác... Anh Như Ý thường đùa: Trời Tây có Guillaume Apollinaire làm thơ tình, Việt Nam này chỉ có Như ý mà thôi…
… "Bao giờ ta đến giáo đường
Quỳ bên chúa nguyện cho riêng chúng mình
Maria một khối băng trinh
Thơ tôi một khối tình cho em” ......
                                                     (Những vọng động trong đêm giao thừa)

        Hình như cái nhu cầu về một đời sống tinh thần ở nơi đâu cũng phải cần có ngay cả ở một nơi mà con người phải vật lộn với đời sống cơm gạo áo tiền hằng ngày như ở nơi đây…

        Quán anh Như Ý là một quán rất đặc biệt, đủ các thành phần của xã hội: quan chức, giáo viên, bác sĩ, những con người lao động chân tay… những người có một chút máu “văn nghệ sĩ" mới tìm đến quán để hội tụ. Quán lup xụp, không đông nhưng lại mang một không khí ấm áp lạ lùng, moi người đến không phải vì mồi ngon rượu ngọt mà vì là cái không khí ở nơi đây mang lại: được hít thở cái không khí “văn nghệ" qua những vần thơ lãng mạn ấm tình người, những gửi gắm của chàng thi sĩ “Quỉ Trạng" qua giọng ngâm của chính tác giả làm ấm lòng những lữ khách “Hành phương Nam" ….

        Có thể do nhu cầu thiếu vắng cuộc sống văn nghệ nên dần dần quán trở thành một địa điểm hấp dẫn của nhiều người yêu thích thi ca, đến với quán anh Như Ý để tìm thấy chút văn nghệ trong đời sống…

         Anh Như Ý rời “cõi tạm" đã để lại một khoảng trống trong đời sống thi ca văn nghệ với anh em yêu văn nghệ trong đó có tôi.

         Sợ những bài thơ hay của anh Như Ý sẽ bị lạc mất giữa dòng đời “trăm ngõ rối" cho nên tôi và một số bạn bè thân hữu cùng những người thân trong gia đình của anh đã đóng góp và cho ra đời tập thơ của anh như là một món quà để nhớ đến anh.

         Chân thành cảm ơn sự đóng góp chân thành của gia đình, bạn bè và các bằng hữu.

         Lưu Phước Lộc
         Xuân Kỷ Hợi 2019
֎֎֎







NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM


Tôi có người em gái nhỏ
Giấu chuyện buồn từ thuở mới làm quen
Thương nhau lắm nên một đời khổ sở

Để rồi hai đứa
Mắt xanh đỏ em gọi hồn dân tộc
Viên mi cong em khép kín dạn dày
Em lớn chậm như từng trang sử lớn

Chất từng ngăn hồn nước thương đau
Cờ cách mạng dựng lên ngày khởi nghĩa
Áo em bay cho da trắng đổi màu
Em bé nhỏ những đi về chí lớn

Bàn tay không, em nối lại cuộc đời
Ngày xưa em nằm ngủ trong nôi
Nghe mẹ hát câu ngàn đời nhân ái
Em đau thương là người Việt thương đau

Nợ sông núi không nhận mình là gái
Gặp lại em trong một chiều nổi gió
Mắt rưng rưng hồn nước rưng rưng
Nén hờn căm trong muôn nỗi ngại ngùng

Thân liễu yếu dâng cho đời một nửa
Gót hải hồ nặng nợ núi sông
Chuyện tình cũ xin đi về dĩ vãng
Lượm tro tàn chất vào huyệt mồ sâu

Đường em đi có nắng sớm đổi màu
Vết tích đó in hình lên đá cuội
Nuôi chí lớn trên con đường viễn đại
Gọi tên em cho hoa trắng nở đầu cành

Ngày xưa em thường nói với anh
Loài hoa đỏ hay cười ra nước mắt
Kỷ niệm cũ đi về sự thật
Em quên mình cho đời cuộc sống hôm nay

Mưa gió nổi đất trời lên cơn sốt
Gót chân đơn ôi thân gái dạn dày
Em vuốt nhẹ lên niềm đau dân tộc
Em thức khuya cho nước có hòa bình

Triệu triệu người phụ nữ Việt Nam
Môi mọng đỏ má hồng ửng chín
Lồng ngực căng cho sức sống lên mùa
Em không còn là đứa bé của ngày thơ

Hoa trắng nở một thời hoa trắng nở
Em là người phụ nữ Việt Nam.

(Nha Trang 27/10/1972)


֎










TƯỜNG VÂN THI CẢM

Ngỡ đến nơi này để được vui
Ngờ đâu con thác đã dập vùi
Nước trôi sao để vờn thương cảm
Núi quấn khăn tang những ngậm ngùi

Gió lộng bên đồi nghe nức nở
Trời mây non nước cũng sụt sùi
Tiếng ai bên nớ sao buồn lạ
Hay có điều gì vẫn trách tôi

(Xuân Sơn 1985)






֎






MONG ĐỢI



Ta muốn nói nhưng lòng nghe lạ quá
Lớn cả rồi mà cầm bút làm thơ
Để người yêu ta cứ sống hững hờ

Ngày hai buổi sang nhà mình cũng được
Rồi sáng nay trời bỗng dưng trở ngược
Lòng cũng ngược chiều theo áo em bay

Tại em đó nên ta đành ở lại
Viết vần thơ để hẹn ngày quan tái
Mai ta về em nói nhớ gì không
Đừng giận nghe em nói hết cả lòng
Mười năm không có một dòng thơ hay
Mười năm tâm sự vơi đầy
Làm người Do Thái trắng tay không nhà
Vác hồng thập tự ngôi ba
Trèo lên đỉnh tháp chúa òa khóc theo
Giờ này đi kiếm người yêu
Chiều rơi bóng xế hải triều về đêm
Gặp em ta thấy nắng lên
Giọt hồng đọng lại bên trên Tháp Ngà
Chiều về mong lại sáng ra
Đợi em hai buổi qua nhà cho vui.

(Xuân Sơn 1985)

֎








GỠ TÓC BÊN ĐÈN

Hôm qua bên ngọn đèn mờ
Có người con gái đọc thơ của mình
Hồn em rặt cả thánh kinh
Thơ anh nói chuyện chúng mình đó thôi

Em ngồi gút tóc tao nôi
Gỡ ra từng sợi nghe đời xót xa
Anh thương em thật đó mà
Bao nhiêu sợi nhớ gỡ ra buộc vào

Cho dù đất thấp trời cao
Tình anh như ngọn sóng gào biển khơi
Thương em hết đứng lại ngồi
Đèn khuya lụn bấc ngoài trời còn trăng

(Xuân Lộc 1985)

֎



 

TÂM SỰ VỚI TRĂNG


Đã dặn với lòng hãy quên đi
Đường xưa lối cũ mặc ai về
Nhưng sao mình vẫn còn tâm sự
Ngựa đi thuần cương đời lãng tử
Tráng sĩ nào mà không có giai nhân
Anh người thơ vướng nợ phong trần
Thương giáng ngọc trong sáng chiều vất vả
Lạy ơn đời cho tim em thành tượng đá
Khắc thơ anh lên những nét tuyệt vời
Đêm nay rằm Trăng sáng em ơi
Anh sẽ theo em về vạn lối
Trăng leo song, trăng dùi vào tội lỗi
Nâng chén sầu trong gió lộng đêm nay
Nhớ em viết đoạn thơ say
Ngủ đi em ngủ trên tay thật hiền
Xin đời một giấc cô miên
Cho thơ em cháy trên triền mắt môi
Trăng say trăng ngủ trên đồi
Anh say anh ngủ trên môi người tình
Trong mơ giấc ngủ bóng hình đó thôi
Người thơ yêu cũng nực cười
Em yêu chắc phải suốt đời có anh.
֎





SỢI TÓC


Sợi tóc người thương dài chừng nửa thước
Đầu xuống địa ngục đầu lên thiên đường

Tôi người đứng giữa yêu thương
Quàng trên vai nặng hai đường về đâu ?
Bước xuống địa ngục u sầu
Thiên đường thấy chúa đi đâu vắng nhà

Tôi về gặp lại ZuDa
Có người em nhỏ tách cafe rơi
Nhớ em tôi gọi Hà ơi
Ai người ghét Chúa có tôi thương Hà.
֎










HUẾ VÀ HUYỀN TRANG


Về thành nội chiều mưa đón ngõ
Dẫu đạn bom cắn nát chân tường
Phố nằm mơ con tàu ngái ngủ
Trời buổi chiều nhẹ nhẹ thương thương

Con đường đó lội vào Đại Nội
Cúi mặt buồn, vin lấy hư vô
Phơi chứng tích hờn lên trang sử
Mưa bay bay gió đổi qua mùa

Mắt em thơ vương đầy lối 
Lạnh trong chiều ngán nỗi cô đơn
Huyền Trang ơi đâu hình bóng cũ
Huế giờ đây tức tối tủi hờn

Con chim nhỏ khô rồi nhựa sống
Huế điêu tàn chưa ráo niềm đau
Huyền Trang ơi gọi tên lần cuối
Đưa em về chiều trắng mưa ngâu.

(Chớm hạ 1968)
֎









ĂN QUẢ NHỚ NGƯỜI


Rất ngọt như tên người mang tên trái
Nhưng anh vẫn thích vị đắng trên đời
Trái chín rồi tình cũng chín Na ơi
Từng múi nhỏ cho môi mềm khổ lụy

Ăn trái na mới biết mình Thi sĩ
Nghe từng dòng nước lạ chảy qua tim
Nhưng mà không, mình nhất quyết không tìm
Người ta đến người ta đi mặc kệ

Anh rất ghét yêu nhau nhiều nghi lễ
Trân trọng nào bằng đôi mắt con tim
Chỉ yêu thôi chẳng nói chẳng nhìn
Hãy cúi mặt xem như người khách lạ

Dù hướng về có bao giờ đôi ngã
Xin chiếc chăn đời phủ ấm em tôi
Rồi mai này dù xa cách đôi nơi
Anh là gót giang hồ phiêu lãng
Thương gì anh một kiếp người lãng mạn
Sóng vào bờ rồi sóng lại đi xa

Em chiếc thuyền con lạc bước giang hà
Thuyền neo bến trên dòng sông bỡ ngỡ
Nhớ nhau chăng thương về dòng cố độ
Từ Hải nào gặp lại Thúy Kiều xưa

Cuộc đời mai nắng chiều mưa
Đếm từng bước nhỏ sớm trưa em về
Vắng em một bữa buồn ghê
Thời gian về bóng Bồ Đề sát na

Hôm qua anh đến chơi nhà
Đố trăng trăng biết người thơ muốn gì
Chân đi lòng ở không về
Đố em em biết người đi hướng nào

Anh về thắp dĩa dầu hao
Vì bao sợi nhớ ghép vào thành thơ
Vầng trăng soi ngọn đèn mờ
Cây soi bóng nước anh mơ bóng nàng.


֎














BÊN THỀM ĐẠO


Xin cảm ơn người rung chuông thánh đường buổi sáng
Gọi đàn chiên say ngủ giấc hồ
Tôi lạc lõng với bụi trần chân đất
Đến giáo đường xưng tội sáng nay

Bên người linh mục rất thiên thần rất chúa
Tôi nghe tôi thân phận lưu đày
Nhìn thập tự giá tôi thấy thiên đường
Giọt cam lồ ướt lạnh thái dương
Và tôi biết có em tới giáo đường
Nên lòng cũng rộn ràng như chim về tổ mới

Cả một đời mong đợi
Mẹ Maria còn đến bên người
Bên thềm đạo biết nói gì với mẹ
Đôi mắt em thơ đẹp như ngọn nến hồng


Yêu hư vô nên hồn đã vô cũng
Em kinh thánh anh bụi trần chân đất
Nhưng yêu em rất thật
Như tiếng thu cầm hòa khúc Cefard
Đường vào nghĩa đạo còn xa
Tình anh vẫn đậu trên tà áo em
Em con sáo nhỏ bên thềm

Nghe từng giọt thánh ướt mềm trang thơ
Rằng yêu thì có nào ngờ
Tay ôm kinh thánh mà mơ một người.

(Sài Gòn 1977)

֎







THÁNH CA CHO HỒNG


Tôi có người em nhỏ
Yêu chúa nhiều hơn tôi
Hôm qua trăng sáng đỉnh đồi
Nhìn ngôi sao lạ nhìn tôi em cười


Hồng ơi! Chín cả đôi môi
Mà tình nghĩa ấy sao lời còn xa
Em về hỏi Chúa Ngôi Ba
Yêu người ngoại đạo mới là con chiên

Chúa cười rất bình yên
Mẹ cười cũng dịu hiền như thơ
Đôi môi em cứ hững hờ
Cho thơ anh đọng trên bờ mắt xanh

Tóc em kết sợi chỉ mành
Ru thơ anh ngủ trên nhành yêu thương
Anh đưa em tới giáo đường
Cầm tay hát khúc nghê thường thánh ca.

(Xuân Lộc 1986)



֎








ĐÔI MẮT


Rừng thu ai thả lá vàng
Để tôi lạc giữa phím đàn của em
Sao trời dẫn lối trong đêm
Còn thua mắt biếc ngủ trên môi hồng
Mai về em nhớ ta không
Thủy chung rồi cũng má hồng của ai
Mắt em là của thiên đàng
Có con chim lạ cuối ngàn phiêu du
Tóc em hay bụi sa mù
Có chàng thi sĩ viễn du quên về.







֎




















PHÚT LINH CẦU


Quên sao được những ngày nắng hạ
Đưa em về trong bản nhỏ đồi quen
Tiếng chim hót tròn như lời em nói
Quàng vai nhau kể chuyện đá vàng

Núi rừng kia vẫn giữ lời em hẹn
Như anh nhớ em trong nỗi nhớ vô vàn
Đã dặn với lòng nếu mai này xa cách
Em sẽ thành nàng Tô Thị ngày xưa

Là sắt, là thép, là vàng son
Để mai đây trong đoàn người kiếm khách
Em là gái Tây hồ bán chiếu gon
Chuyện hôm qua trở thành tình cũ

Gánh đau thương mà đổ nên ngàn
Máu chảy về, Tim em về với mẹ
Anh bơ vơ tản mạn chân trời
Không khói thuốc khơi lòng lữ khách

Trộn buồn vui đốt với men đời
Anh gục xuống cho tràn ra nỗi nhớ
Cả trời thương trong chén rượu đầy
Tạ ơn trời cho một giấc mê say

Quán trọ cũ cũng thương người hóa bướm
Sưởi giấc nồng trong chén rựu cay
Đêm huyền diệu em về trong đáy mắt

Đốt nghìn sao cháy cả lời thề
Phút linh cầu anh cứ gọi mải mê.

(Pleiku 1977)

֎





TIẾNG THƠ

Đưa em về ngược chiều gió
Viết cho em những vần thơ cháy đỏ
Từ tim người nghệ sĩ sáng nay
Tay nắm bàn tay ngập ngừng môi nhỏ

Đã hơn một lần qua đó
Nói gì cho kỷ niệm vàng phai
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm

Đời anh là kiếp phong trần
Áo giang hồ lỡ khoác bụi trần dính vai
Tiễn nhau giọt ngắn giọt dài
Quê em xứ Huế một mai anh về

À, ơ, ni, nớ tình quê
Đưa bàn tay nhỏ giữ mái tóc thề anh yêu
Tình anh là nắng sớm mưa chiều
Thương thương, nhớ nhớ cũng liều cách xa

Nhớ em mắt trắng lệ nhòa
Áo em trắng cả đường xa ngại ngùng
Nói rồi em có nhớ không
Con thuyền không bến đừng mong anh về

Gọi người gọi cả tình quê
Gọi hư không nữa bốn bề có ta
Nhớ em anh nhớ quê nhà
Vời trông con nhạn bay xa cuối trời

Tiếng thơ để lại ngàn đời
Tiếng thơ anh viết cho người anh yêu.


֎









TƯỜNG VÂN TỰ THÁN


Tôi có điều gì để trách ông
Mười năm con nước vẫn xuôi dòng
Chuyện xưa hồ dễ người nhắc lại
Tình cũ đành quên chớ hỏi lòng

Cảm nỗi thơ người thương phận bạc
Buồn chi con bé kiếp má hồng
Cỏ nội mây ngàn đang trỗi nhạc
Mừng người thi sĩ đến bến sông.

(Đi chơi Thác Tường Vân - 1976)






֎











LỜI CHO EM
                                                  Viết cho HTL.

Tôi nhớ dòng sông Vĩnh Định
Con bống, con tôm, con tép kho cà
Mùa nước về mang theo mạn phù sa
Nuôi em lớn lên hình vóc hạc

Cắp sách đến trường gió đuổi theo sau
Nhớ bờ tre, bụi chuối, hàng cau
Khoe bóng nước như em vờn vú mẹ
Nhớ tiếng chuông giáo đường báo giờ hành lễ

Em theo mẹ mà lòng cứ nguyện cầu
Lạy chúa “Cho em hàng ngày dùng đủ”
Em hiểu gì ngày tháng đuổi theo sau
Sợi tóc đời chẽ thành trăm ngõ rối

Bước chân chim em biết chọn lối nào
Trang giấy trắng ngày xưa em viết vội
Hiểu gì đâu hiện thực, mai sau
Thầy cô không nói gì ngày tháng lạ

Phúc âm chỉ rao, giảng phép nhiệm màu
Hạnh phúc chừ buồn bã như mưa ngâu
Con chim nhỏ theo gió mùa làm tổ
Tôi gặp em giữa vùng đất Nam bộ

Giữa rừng già vắt sữa nuôi con
Dòng sữa trắng chảy về vô tận
Đôi mắt đời đọng cả héo hon
Em chớp nhẹ hai hàng mi nhỏ

Tôi vừa gặp một cái gì trong đó
Có người thương có cả nóc giáo đường
Có cả ngày từ biệt quê hương
Có dòng Vĩnh Định vấn vương rạt rào

Nhớ ngày đuổi bướm bờ ao
Em khoe với mẹ nước cào ướt chân
Giờ đây gót ngọc phong trần
Bước cao, bước thấp nợ nần vì con

Cho dù nhạt phấn môi son
Giáng Kiều ngày cũ vẫn còn thơ ngây
Lộc ơi có sống những ngày
Đường về đất thục giờ này còn mưa.

(Nông trường cao su Cù Bị - 1985)
֎






XA CÁCH

 Tặng T.T.


Chiều cuối năm tôi nghe lòng bỡ ngỡ
Đón em vào cả trời mộng yêu thương
Tình của tôi là nhạc khúc nghê thường
Em giai điệu nên muôn đời sóng gió

Đứng nhìn em trong dáng chiều qua ngõ
Nghe bâng khuâng trời mộng vỡ lâu rồi
Em bây giờ ngoài tầm với của tôi
Xa cách quá một khung trời trở dại.




֎











NỖI BUỒN TƯỢNG ĐÁ


Rồi nước mắt sẽ kết thành tinh thể
Trong linh hồn thạch nhũ bơ vơ
Chim nín lặng lời ca dâu bể
Thôi em về kẻo muộn niềm mơ

Tôi ở lại kết sầu lên lá
Nỗi cô đơn cho tượng đá buồn
Lệ mùa thu hoen màu mắt hạ
Đời loạn ly từng dấu chân hoang

Buồn vỗ cánh bay tìm bóng tối
Nước trôi xuôi mai một linh hồn
Em về mô thời gian vạn lối
Lối nào em lẩn trốn cô đơn

Dòng sông đó bình yên giấc ngủ
Thung lũng buồn ngày tháng hư vô
Mai em về mưa chiều ủ rũ
Ngàn xanh lên tiếng gọi mơ hồ

Cơn lốc biển quay tròn nuối tiếc
Thôi em về kẻo muộn niềm mơ
Tôi sẽ khắc tâm tình lên đá
Chờ mưa ngâu về ngự giấc hồ.

(Nha Trang)
֎







ĐIẾU VĂN BÊN MỘ PHẤN ANH TRẦN NGỌC TÂM
(Chuyển thể thơ tự do)

Những năm khói lửa
Anh lên mạn ngược
Cơm áo của cha
Chữ nghĩa của thầy

Công sinh thành của mẹ
Một túi Kinh luân như trời bể
Cha mẹ Kính yêu?
Bạn bè thương mến

Một đóa hoa đời của thế kỉ XX
Còn phong nhụy căng đầy sức sống
Chân bước đi nghe lòng mở rộng
Đón yêu thương nhận cả tình người

Đời anh như buồm no gió ra khơi
Mang sức sống để đem về nghĩa cả
Cho tổ quốc yêu thương
Cho từng gia tộc
Cho mẹ già
Cho những đứa em thơ
Tôi đến anh không phải chuyện bất ngờ
Viếng mộ phần thương người dĩ vãng

Giữa đất trời một chiều thu ảm đạm
Mây giăng màu trắng đục cả không gian
Đốt nén hương lòng người em gái nghiêng đầu nhỏ lệ
Đứng lặng im không một lời kể lể

Nỗi buồn này vì đất nước qua phân
Tôi đến anh đã lắm lần
Rất thương cảm một lớp người nghĩa khí
Vẫn xem anh như một chàng tráng sỹ

Giận cuộc đời gởi kiếm ở rừng sâu
Anh xa rồi nhưng có mất được đâu.

(Pleiku 1976)

֎








GÀ LẺ MẸ


Chiếp chiếp sân chơi gà lạc mẹ
Trót trót vườn sau mái gọi chồng
Mới đó chiều qua xòe cánh đẻ
Sao đến sáng nay rã tơ lòng

Con đành trôi dạt ngoài mưa gió
Mẹ nỡ thênh thang dưới nắng hồng
Mẫu tử đành tâm cơn đói đoạn
Trách gì con trống gáy ngoài sân.


֎









GIỌT LỆ CHIỀU NÂU


Rồi sáng nay thấy lòng mình bỗng rét
Đường thênh thang ru những gót chân buồn
Lối ta về không nắng thả tơ vương
Lòng ngơ ngẩn – Ơ mùa xuân sẽ đến

Trời buông gió hai hàng cây thương mến
Như bàn tay những ngón quyện vào nhau
Em có về hoa cúc cũng phai màu
Anh nuối tiếc trên từng hơi thở nhẹ

Và chim bay qua bốn mùa lặng lẽ
Trên tay anh chỉ còn lại một mùa
Là lối về cỏ ướt với sương mưa
Nghe một chút dỗi hờn lên cây trái

Trong chiêm bao tình cờ ai trở lại
Phố đìu hiu trời ngái ngủ vô tình
Gởi đến người một đóa hồng xinh
Mang gương cũ vỡ từng giọt lệ nhỏ

Lâu lắm rồi trên con đường thương nhớ
Có loài chim rũ cánh khóc âu sầu
Có em buồn trong một buổi chiều nâu
Tay vụng dại nghiêng đầu đan thương nhớ!

(1970)
֎








HỚ HÊNH


Đưa tay ngắt ngọn rau dền
Mắt xanh thiếu nữ hớ hênh dáng chiều
Nón em đựng được bao nhiêu
Nghiêng trong cúc áo ngọt chiều thơ anh.


֎













GỐI MỘNG


Tôi ru em ngủ trong chiều
Gió lay cơn mộng nghe nhiều xót xa

Cuối trời ai gọi tên ta
Dáng em ngày cũ cùng tà áo bay

Tại xưa hờ hững vòng tay
Để nghiêng gối mộng chiều nay hững hờ

֎








BIỂN RỘNG NHỚ SÔNG DÀI


Rồi sáng nay tôi trở về gác trọ
Nhìn lại mình thấy khác lạ hơn xưa
Đôi mắt đời thầm nhìn qua cửa sổ
Thèm tương tư ngồi khóc dưới trời mưa

Tôi vẫn biết hồn tôi là địa ngục
Nên chờ em về mở cửa thiên đường
Thiên đường vắng thần tiên lưu lạc mãi
Tôi thấy lòng sợ hãi trước yêu thương

Mang cuộc sống chưa trưng bày ý nghĩa
Biết về đâu vai nặng trữu hành trang
Tôi mê muội chưa tìm ra ngõ lối
Nên linh hồn còn mấy dặm quan san

Cũng mắt biếc cũng môi hồng má phượng
Em về đâu xõa tóc mộng đêm dài
Ngày tháng sẽ ghi buồn lên phiến đá
Và nghìn năm biển rộng nhớ sông dài.

(Nha Trang 1972)
֎









TỊCH NHIÊN
                                Tặng Tôn Nữ Hoàng Hạc.

Rồi năm tháng cũng đầy thêm kỷ niệm
Gót chân đời tìm lại nỗi buồn riêng
Trăng vẫn rụng bên thềm khỏi dĩ vãng

Đường em đi giát bạc cả trời buồn
Em người thiếu nữ Cô thôn
Chưa tròn tuổi mộng nỗi buồn nặng vai
Tình anh biển rộng sông dài

Bước chân đạp đá một đời ngược xuôi
Từ em đến những khúc sôi
Từ em viết lại những bài cổ thi
Rồi em đi rồi ta đi

Bước chân hoàng hạc tìm về cõi xưa
Bắc loa ta gọi từng giờ
Nghe em trở giấc bên bờ Tịch nhiên

(Xuân Lộc 1985)




֎






ĐỐI BÓNG



Môi khô rồi nên tình chạy trốn
Quán trọ buồn tay níu cô đơn
Dáng gầy hao nhân mình lạ mặt
Bóng với đèn tay với tay trơn
Rất trống rỗng khoảng tình còn lại
Vũng đêm sâu đè nặng linh hồn
Tôi sợ gió lay đèn rụng ảnh
Dáng em về lẫn với hoàng hôn
Chân gót nhỏ lách bờ thảo vả
Em nghiêng người lẫn với đêm đen
Tôi mãi mãi giam đời quán trọ
Dẫu trong chân tình cảm yếu hèn
Xin cúi mặt cho mình hạnh phúc
Hoang vắng về em đến bên tôi
Nghe run rẩy huyệt lòng ký ức
Bóng đèn đêm gởi dáng một người
Gom nghị lực xô bờ ảo tưởng
Gọi đêm đen khép cửa linh hồn
Tôi đứng ngoài ngõ hẹp yêu thương
Cao tay vẫy dáng mờ hạnh phúc


֎








NEO THUYỀN BẾN CŨ


Cho cuộc tình gói thành dy niệm

Em mang về làm chứng tích hôm nay
Nhận mặt nhau rồi người đôi ngả
Mai vào đời tỉnh tỉnh say say

Yêu không trọn gởi tình lên tháp
Cho bâng khuâng cúi mặt qua cầu
Kỷ niệm đó giăng mờ khóe mắt
Vẫy tay chào giã biệt thương đau

Em gội nắng cho tình bay theo gió
Khẽ nghiêng đầu hờ hững lên cao
Rồi cách mặt ai về nẻo đó
Gọi buồn lên ý sống dân trào

Xa nhau mãi để gần nhau cho trọn
Gót chân về em nhớ hôm nay
Còn yêu nhau còn lắm đọa đầy
Cho thương nhớ neo thuyền bến cũ.

(Nha Trang 1972)
֎








THỂ CHẤT



Bình yên nào réo gọi giấc cô đơn
Cùng người đó cho tôi niềm vọng động
Giao thức về ân ái suốt đêm qua
Lối đào nguyên hớp vội ánh trăng ngà

Chân mơ tưởng tay trơn lùa qua tóc
Giận hờn lên em cúi mặt chau lời
Bàn tay nhẹ lướt mềm trên thảm biếc
Tinh cầu nào ta nhập cuộc buông xuôi

Trong mê sảng tay loạn cuồng cấu xé
Môi run run mấp máy mắt dại khờ
Trần gian này biến thành hư ảo
Dìu nhau vào tắm gội giấc mơ xưa

Rồi phút chốc tôi là người nhân chứng
Thể chất này còn rũ rượi nằm yên
Cố vươn lên chắp cánh đuổi theo tìm
Nghe đày đọa thân xác này ủ cánh


(Nha Trang 1972)


֎







LỜI TRUY ĐIỆU

Cho em Nguyễn Thị Lệ, bị tai nạn ngày 6 tháng 6 năm Mậu Thìn (1988) tại Nông trường Xà Bang.

Thế là hết
Em đã tan thành lệ
Từ cội nguồn sớm về nguyên thủy
Tao mới đời giã biệt từ đây

Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Đèn khuya lụn bấc trắng bay vào đời.
Cơ trời oan nghiệt em ơi
Chuyến xe chở cả một trời đau thương

Tuổi thơ nối với đoạn trường
Đời con mới được nửa đường mà thôi
Được tin anh chết nửa người
Như say như tỉnh đất trời ngã nghiêng

Giờ thì chỉ có hồn thiêng
Tấm thân già tạm về miền cõi không
Mẹ già nước mắt lưng tròng
Nuôi con khôn lớn chờ mong một ngày

Ngày xưa vô tình – ru em mẹ hát câu nầy
Lá xanh rụng xuống, lá vàng trên cây
Tiễn con nuốt lệ những ngày cưu mang
Anh trai giờ quá bàng hoàng

Ngỡ rằng tiễn mẹ giận mình tiễn em
Núi non chất bởi ưu phiền
Bạn bè cúi mặt che nghiêng giọt sầu
Chết là đã qua cầu

Em yêu phận bạc nỗi sầu còn đây
Nhớ em anh nhớ những ngày
Ít cười ít nói đắng cay chất chồng
Em là con Lạc cháu Hồng

Thờ cha kính mẹ một lòng trung trinh
Đời thì lắm nỗi bất bình
Làm sao kể hết lòng thành của em
Biết rằng máu chảy về tim

Nửa đường đứt gánh biết tìm nơi đâu
Em giờ là nắm cỏ khâu
Vi vu ngoài nội biết đâu hồng trần
Chiều ở đây xuống dần

Lòng anh thất lại mỗi lần hồi tâm
Mới ngày nào? Em thường bảo anh ngâm
Bài thơ sầu muộn ghép vần thương đau
Lựa chi những khúc tiêu hao
Dột lòng mình cũng nao nao lòng người

Lệ ơi! Nỗi buồn hẳn có nơi nơi
Em gom tâm sự một đời cho ai
Chúc em một giấc ngủ dài
Nỗi đau để lại cho người thế gian

Giờ thì anh quá bàng hoàng
Bút thiêng truy điệu mấy hàng gởi em.
֎








CẢM NGHĨ HỒI TƯỞNG


Tôi trở về bên đường xưa lối cũ
Gót lãng hành ngậm đắng yêu thương
Áo thư sinh bám mụn bụi đường
Bao dư ảnh hương thừa còn hốc ngộ

Ôi cảnh cũ ngày xưa còn đó
Mẹ tôi chờ dưới nhà lá che mưa
Cả đàn con theo kiếp sống hải hồ
Mắt cuồng thâm vì mỏi mòn trông đợi

Nhìn cuộc thế mẹ tôi cười không nói
Tóc hai màu dư ảnh của thời gian
Nếm đau thương trong khói lửa kinh hoàng
Người vẫn sống để nhìn xem thế sự

Tôi trở về đã thành người lữ thứ
Môi ngập ngừng miệng nói chẳng nên câu
Mắt say nhìn từng ruộng lúa nương dâu
Từng sợi nắng ôm quàng lên cảnh vật

Lúa rì rào chuyện trò với gió lốc
Nghe thời gian nhẹ gót bước trong hồn
Phút hồi hương vẫn cảm thấy cô đơn
Vì sự nghiệp tình người còn dang dở

Tìm về đây để tạm bợ những ngày
Kiếp chân trời chưa mỏi cánh bay
Còn mẹ tôi, tôi cố sống những ngày.
֎





RƯỢU XUÂN

Ước gì ta có một hồ rượu
Thả cả ngàn con gái ra bơi
Đứng quanh hồ múc uống
Vì trong rượu đã ngấm mồi.







GHÉT


Môi áo lụa hồng chân chim sáo nhỏ
Ghét làm sao đôi mắt ướt ngoan hiền

Mai thì còn ai mà bắt dỗ
Xa nhau rồi ta thấy nhớ vô biên.


֎






HỒI ÂM


Sớm hồng em nhận được thư vui
Biết người quân tử giả vờ đi xa
Ai ngờ chiến cuộc can qua
Người đi đi thật ai mà đợi trông

Huế giờ như gái có chồng
Lòng em như nước sông hồng ngoài tê
Huế dòng sông cứ hững hờ
Trăng soi bóng nước nhớ người thơ

Đêm đêm không ngủ đầu tách gối
Chớp mộng bên người chỉ là mơ
Huế trầm mặc nghe từng hiu hắt gió
Chùa Thiên Mụ còn khói hương bay

Lăng tẩm ngày xưa cũng như bờ cổ độ
Tiếng Ma Hời còn lạc giọng đâu đây
Vĩ Dạ hôm qua em có về
Kết sầu giăng trái cả đường quê
Cày lên sỏi đá em đường nhỏ
Tiếng hát mục đồng, tiếng đắp đê.

֎






MỜI EM

Môi hồng cắn cánh hoa tươi
Hoa kia sẽ héo môi đời sẽ khô

Đêm nay nguyệt động mặt hồ
Mời em trân trọng ghé đò sang chơi

֎







SÓNG TÌNH

Bên hiên lãm thúy ta nằm
Nghe lời Từ Hải hỏi thăm Thúy Kiều
Gió trăng đọng cả buồng yêu
Dường nghe Giáng Ngọc tiếc điều ái ân.

֎









NHÌN LẠI THÁNG NGÀY
                                                                Tặng Bích Hà.

Tại em đó nên đêm dài vô tận
Đôi mắt đời thành những ánh sao khuya

Qua lối nhỏ thấy ai về trong mộng
Tôi bàng hoàng như lạc giữa cơn mơ
Người ở lại hay người về tôi cũng mất
Tôi mất người từ độ biết làm thơ

Gặp em như người viễn xứ đón giao thừa
Không quán trọ pháo nhà ai vẫn nổ
Cám ơn người cho đời tôi thêm giông tố
Cho thơ tôi bay bổng giữa từng không

Cho hồn tôi hòa nhịp với muôn lòng
Về đại lộ để đón em chiều chủ nhật
Tôi không đi nhưng lòng tôi đi thật
Dìu em về từng bước dưới mưa ngâu

Buồn không em từng sợi tóc nhuốm màu đen
Chân bước nhẹ trên bóng dài loang lổ

Hồn tôi. Lá rách đời tôi không quán trọ
Mà thiên đường thượng uyển cũng là đây

Tự gặp em tôi đã có những ngày
Đi làm mướn rất biết mình hoàng tử
Chỉ em thôi mới hiểu ra điều đó
Viên ngọc nào đã lặn xuống dòng sâu

Rồi mai đây đoàn thủy thủ với con tàu
Mang trở lại cho đời thêm lộng lẫy
Và xin nhớ em về từ dạo ấy

Nơi hoàng cung sẽ thấy dáng một người
Em mỉm cười nhìn lại tháng ngày trôi.
֎









NGỰA HỒNG TRỞ LẠI
                Tặng Võ Thị Thanh Sơn.

Xin gọi người là hòn núi nhỏ
Cho cây đời ngủ trọ với rêu xanh
Đôi mắt em là sóng gợn tình
Dư vị đắng trên môi đời mới lớn

Đã hơn một lần cho ai vỡ mộng
Để bây giờ rêu phủ cả bờ mi
Để bây giờ chèn bước em đi
Bao đá cuội trở giấc khi em về xóm nhỏ

Ta biết em chờ mang theo sầu khổ
Ngoài hai mươi đời đã giông tố
Cơn lốc nào liệm kín hồn đơn
Cơn lốc nào làm khổ người con gái tên Sơn

Bờ vai nhỏ tóc buồn không trêu gió
Không cợt đùa khi bóng chiều qua ngõ
Mộng mơ giờ như lá đổ chiều thu
Con nai vàng lạc nơi giữa sa mù

Đường dong ruổi rừng ơi rừng vĩnh biệt
Chỉ người thơ hiểu nhiều mới biết
Cỏ non tơ ai rẽ lối động đào
Và trên trời còn lắm vì sao

Ngôi sao sáng nhất là mắt tình em đó
Xin em hãy quên đi thời giông tố
Kẻ một chút phấn son cho môi hồng má đỏ
Đường thênh thang cỏ nội vẫn đón chờ

Đôi mắt buồn hoa dại kết thành thơ
Bàn tay ngọc nuông chiều người quân tử
Tình cho em là những chất thơ đầy ứ
Bước em đi có nắng vàng dải lụa
Bàn tay nào vuốt lại mái tóc xưa
Quên đi ngày nắng ngày mưa
Chờ người quân tử đón đưa em về
Đường còn mấy dặm sơn khê
Ngựa hồng trở lại làng quê rước người

Tiếng ai khua động bên trời
Phải chăng vó ngựa của người em thương.

(03/12/1985)

֎







CHIỀU 30 NHỚ BẠN


Chiều cuối năm tìm đâu ra bạn cũ
Đứa xuống đồng, đứa về biển ra khơi
Đứa lên non đập đá vá trời
Tìm thanh kiếm của một thời tiền sử

Giết quân Nô từ Ô-Y-Hạng trở về
Người hiệp sĩ già an nghỉ tận Sơn Khê
Bến cổ độ ở trên dòng Xích Bích
Dẹp bạo tàn người đã về tới đích

Có ngờ đâu thân phận nước non này
Bảy năm rồi không đủ ấm vòng tay
Mặt nhân mặt nghe hờn lên tận cổ
Thôi xuân về ta tạm yên đó

Bạn bè ơi chí ta vững như thành đồng
Mấy năm rồi bạn có nhớ ta không
Vẫn hiện hữu trên đấu trường khốc liệt
Không bước lui không thoái bỏ bao giờ

Nhớ bạn bè ta chép mấy vần thơ
Gióng lên tiếng chuông đồng giờ vĩnh quyết
Như tiếng trống tràng thành lung lay bóng nguyệt

Vung tay thề trong máu hận sục sôi
Dù cổ lai chinh chiến kỹ nhân hồi
Ngọn đuốc vẫn thắp lên vì đại nghĩa
Cho bây giờ cho thế hệ mai sau

Bạn bè ta giờ ở nơi đâu
Xin đốt lên ngọn nến hồng, xin thắp nhang cầu nguyện
Chí ta rộng như trời như biển
Lòng ta vững như thép như đồng

Giờ đây bên ngọn bếp hồng
Nghe hồn quốc sử cười trong đạn thù
Chiều 30 tết hoang vu
Bánh sôi ta ngỡ vi vu gió ngàn

Lửa hồng lòng lại man man
Đốt lên ngọn lửa cho tràn nhớ thương
Em đi trong mộng hoang đường
Anh nghe hồn nước anh thương bạn bè.
֎



DỰNG MỘT MÙA XUÂN CHO EM





Lâu lắm rồi ta không xài ngôn ngữ
Ta tiêu hoang cả vốn liếng tâm linh
Hồn Xuân – Thu cũng trả về Hán Sở
Trước mặt ta là lửa cháy kinh thành

Pháo vẫn nổ bên trời cố xứ
Đón giao thừa trong nỗi nhớ tà huy
Ngày ấy ta đi giữa đất trời rực lửa
Đôi mắt em hồng như xác pháo của thềm hoang

Lệ không đổ vì em có cả ngàn ngày ly biệt
Đồng trụ chiết Giao Chỉ diệt
Nên lòng vẫn như đá của hoàng cung
Dựng xây triều đại anh hùng

Đập ngàn bạo chúa xuống cùng vực sâu
Hoàng cung đó xin mời em ngự trị
Từ trắng tay ta dựng lại cơ đồ
Rồi gọi người từ bể Sở sông Ngô

Mau trở gót để quay về Hiệp Phố
Đường ta đi có ao vàng sắc đỏ
Cũng đón xuân như Nguyễn Huệ năm nào
Qua rồi những nạn binh đao
Và lòng chung thủy rạt rào như sông

Đốt lên những ngọn nến hồng
Cho vương miện sáng cho lòng em vui.

֎











HUẾ THUNG LŨNG KHÔ


Huế thung lũng khô
Ngày chạy trốn mặt trời
Đêm bão lửa trút

Những bình minh vật vã khóc lên
Những chiều tím quằn quại gục xuống

Núi đá cây khô cúi đầu chịu tội
Anh, chạy trốn quá khứ nhiễm độc
Chị, chạy trốn con bệnh hoành hành
Người già và trẻ thơ trông đợi thực phẩm phế thải ảo tưởng


Tôi qua đường phố
Xéo gót giày xuống lối quen
Vỡ những hạt lệ khô đã kết thành tinh thể
Đạp lên những oan hồn rên xiết thương đau

Ôi! Những năm sáu tám, bảy hai, bảy lăm
Những năm đỏ trời đỏ lửa
Đỏ cả đường đi lối về
Chiều nay có mưa rơi trên thành quách lâu đài

Có người cúi mặt đi qua
Nghe bước chân của loài dã thú còn di động
Xa xa tiếng gầm gừ của đại dương vọng về

Lịch sử chuyển mình
Huế, một thời kinh dị sẽ qua.

(1976)
֎







DÒNG NHỚ THƯƠNG
                                                          Viết cho Bích Hà.

Tiễn em về lòng tôi bỗng rét
Tôi bàng hoàng hay trời đất nghiêng nghiêng
Đường em đi bóng đổ hai miền
Tôi đứng giữa dòng thương nhớ
Tôi thương người, ai thương tôi
Có chăng một chút ngậm ngùi

Em người viễn khách còn tôi bến đò
Tiễn em tôi muốn dặn dò
Nhưng rồi đứng lặng để cho lòng buồn
Có một chút gì vương vương

Có một chút gì thương thương
Hình như cây cỏ bên đường không vui
Bao người ở lại quanh tôi
Làm sao hiểu được mộng người thi nhân

Rất xa nhưng rất gần
Thơ tôi sẽ vượt chín tầng mây bay
Em còn ở lại nơi này
Tôi còn được sống những ngày an vui

Đường về không mấy xa xôi
Biết còn gặp lại mà tôi vẫn buồn
Tiễn người gót ngọc về buôn
Lòng tôi trở lại thánh đường từ đây

Mẹ cho con nói đừng rầy
Thiên đường có chúa đất này có em
Máu còn chảy ngược về tim
Con còn bên mẹ đứng nhìn dáng thơ

Biết mình con chúa làm thơ nguyện cầu
Cho em một chút nhiệm mầu
Hôn bàn tay ngọc từ lâu mất rồi
Bỗng nghe chuông đổ từng hồi
Nhìn đôi môi mẹ tưởng môi em cười

Thôi em cứ bước vào đời
Tôi còn phiêu bạt bên trời làm thơ

(Xuân Sơn 17/12/1985)
֎







ĐỌNG NHỮNG VÔ THƯỜNG
Viết cho Bích Hà.


Tôi thường gọi em là con sáo nhỏ
Trong lồng vàng của vị hoàng tử ngày xưa
Tôi và em đứng giữa đôi bờ
Đò xuôi người không bao giờ ghé bến

Cố quên đi là một lần hiện hữu
Chặn lối về chặn cả giấc mơ xưa
Im lặng thôi có nói cũng bằng thừa
Mang thương nhớ như người đi trong giông bão

Như con chiên lâu ngày về xóm đạo
Động chuông chiều nước mắt rưng rưng
Mẹ Maria mở vòng tay trân trọng vui mừng
Mẹ vẫn đẹp như ngày con mới lớn

Em tôi chừ cũng như mẹ hiền cúi xuống
Chúc phúc nào có chúng con không
Giáo đường soi bóng dòng sông
Chúa ơi có biết nỗi lòng của con

Dù cho nước chảy đá mòn
Nhân từ của mẹ như con thương người
Cho con hái một nụ cười
Cài lên môi nhỏ của người con thương

Mẹ Maria rất vô thường
Thơ con cũng vô thường theo em.

(21/1/1986)
֎








QUA NHỮNG VÙNG ĐẤT THÁNH


Trở lại vùng đất thánh
Nghe nắng hồng rực lửa
Nhận trên môi triệu nụ cười
Mẹ hiền ơi giữa đất trời muôn thuở

Nắng hồng lên mắt mẹ sáng ngời
Trên cao xanh thiên thần vẫn hát
Nóc giáo đường gõ nhịp thánh ca
Chúa không ở trên trời như con tưởng

Chúa quanh ta, chúa của muôn loài
Con, một ngàn lần chối chúa
Một vạn lần chối chúa
Thành Fê Rô chối chúa có 3 lần

Ca Diếp hỡi đã nói gì với Như Lai
Cho cây Bồ Đề không rụng lá
Cho người xanh tươi giữa muôn loài
Mỗi gót hài nhi một đóa hồng rực rỡ

Mỗi đau thương một tiếng kinh cầu
Người vẫn đẹp như một sớm mai hồng rực rỡ
Buổi lên đường có vạn tiếng chim ca

Giờ đây đối mặt lệ nhòa
Con vẫn thấy lại vùng đất thánh

(Sài Gòn 1982)
֎








NHỮNG VỌNG ĐỘNG TRONG ĐÊM GIAO THỪA
                                                          Xuân Bính Dần - viết cho B.H.

Có một nỗi buồn không nói được
Đêm giao thừa pháo nổ như ran
Đôi mắt nai đưa tôi về rừng lạ

Cứ ngỡ cuộc đời không còn ai cả
Phút linh cầu đọng ở bờ môi
Nửa đời đi ngược về xuôi
Gặp con nhạn trắng có đôi môi hồng

Đón xuân pháo nổ trong hồn
Rượu hồng rót mãi mà lòng còn vơi
Vì đời tôi quá thương tôi
Vì em thơ động đất, trời ái ân

Tiếng em hay tiếng nguyệt cầm
Mười năm dệt lại một vần thơ say
NghỈ nhờ gác trọ đêm nay
Mười năm vẫn kiếp trắng tay không nhà

Nửa đời kiếm khách bôn ba
Môi hồng giữ được chân ta lạ thường
Dừng lại nơi này chỉ vì thương
Dễ gì cơm áo vấn vương chân người
Nửa là đời như tôi
Quan san ngàn dặm suốt đời phong ba
Đi trong gió táp mưa sa
Cười trong biển lửa sơn hà hiểm nguy

Một chút gì, có một chút gì
Lòng tôi chững lại chỉ vì em tôi
Vì đời tôi quá thương tôi
Vì em tôi viết những lời thơ thương

Bao giờ ta đến giáo đường
Quỳ bên chúa nguyện cho riêng chúng mình
Maria một khối băng trinh
Thơ tôi một khối tình cho em
Mẹ còn tượng đá y nguyên
Tôi còn nhẹ bước vào miền ái ân
Đón xuân pháo động cơi trần
Bên em khẽ đọc những vần thơ tôi
Cười bằng mắt nói bằng môi
Hình như phép lạ ba ngôi hiện về
Đời tôi không có lời thề
Gom bao tâm sự vỗ về cho em

Rất êm đềm, rất êm đềm
Thiên thai động lối, trên triền môi hôn
Giờ đây tôi biết tôi còn
Em như sữa mẹ nuôi con tháng ngày

Còn em đất lạ xứ nầy
Tôi còn tâm sự chất đầy hành trang
Bao giờ đã biết tuổi vàng
Thơ tôi tạc tượng trên nàng thiên thu.
֎






ĐÁ VỌNG PHU


Em ở lại ta về thôi cũng được
Chuyện ngày xưa hãy để bên trời
Cầu Ô Thước không nối đôi bờ nữa

Giữa muôn trùng em vẫy gọi chơi vơi
Con nước cũng vô tình ra biển lớn
Rủ nhau về quên cả cội nguồn xưa
Lòng đại dương giờ đây rất lạnh

Đôi mắt nào lệ đổ thay mưa
Chàng tráng sĩ bỏ kiếm bên trời không về nữa
Ngựa hồng xưa trở lại không người
Chuyện tình sử ngày xưa là rứa đó

Nàng Tô Thị hóa đá tự bao giờ
Giọt lệ nào kết đọng những dòng thơ
Người viễn khách chất đầy tâm sự
Em hóa đá để trở thành bất tử

Thiên thu buồn loại dị thảo cũng đau
Nước thời gian không gội được nỗi sầu

Hồn tráng sĩ quay về người thiếu phụ
Em ôm con đứng giữa trời giông tố

Tấm gương vàng cho nữ giới soi chung
Tôi người thơ xin ngưỡng mộ mấy dòng.

(Ngày về Nha Trang - 1988)


֎








HẠNH NGỘ
                              Viết cho TTTM.

Cơn mưa nào lại đến chiều nay




Ướt cả lòng người chung thủy
Chấp nhận rồi cúi xuống bên nhau
Vì ngày xưa em thường nói khẽ

Chuyện chúng mình chưa có mai sau
Trong tình yêu có nuông chiều nhưng không nô lệ
Đắng cay nào cũng có ngọt bùi theo sau
Có giọt lệ nào đọng hoài trên khóe mắt

Tan cho đời để dịu bớt sầu đau
Bứt tóc rồi ném ra ngoài những sầu muộn
Cho nhung tơ óng mượt vai đời
Nhoẻn miệng cười gạn lọc những khúc nội

Xin môi đỏ xin má hồng chưa chín vội
Và xin em đừng nói lời trăn trối
Điệp khúc buồn xin gởi gió mang đi
Phút ban đầu đã nói chuyện chia ly

Giờ hạnh ngộ cảm ơn đời mới phải
Giận với lòng không bao giờ trở lại
Giận tôi chỉ cho vóc hạc hao gầy

Bên trời có cánh nhạn bay
Tôi còn uống rượu thật say quên người

(1986)
֎











TRONG MƯA NHỚ NGƯỜI


Tôi đang viết một vần thơ rất nhẹ
Gởi cho người con gái năm xưa
Chợt buồn trời đổ cơn mưa
Lòng tôi ướt cả đôi bờ nhớ nhung

Trong mưa tôi nhớ vô cùng
Mưa chi mưa mãi cho lòng quạnh hiu
Em như cách gió trong chiều
Giận tôi mắt lệ đọng nhiều suy tư

Gặp nhau là chuyện bất ngờ
Thương nhau chỉ để làm thơ tặng đời
Ngày xưa nằm ngủ trong nôi
Mẹ ru câu hát à ơ thế này

“Ngủ đi con ngủ cho say
Mẹ còn gánh nước tưới cây trên ngàn”
Sao con mắt lệ ứa tràn
Nôi đời ru mãi muôn vàn yêu thương





Có không là chuyện vô thường
Hiện thân tứ đại không lường khổ đau
Nuôi con ai nghĩ ngày sau
Gặp nhau ai ngỡ nhớ nhau thế này

Anh người thơ với rượu say
Em rất thơ với dáng gầy hạc mai
Ngày xưa cửa đóng then cài
Em e lệ với chiếc hài mắt nhung


Thơ anh sóng vỗ ngàn trùng
Gởi bao tâm sự bão bùng yêu thương
Mưa nầy của gió muôn phương
Tình này gởi trọ bên đường cho ai

Giờ còn mưa gió ngoài trời
Vần thơ sầu rụng gởi người là đây.

(Tháng 6-1986)


֎









BÓNG HẠNH PHÚC



Thời buổi khó, cơm áo khó, cuộc tình cũng khó
Anh dìu em đi dưới bóng nợ nần
Ân hận không em vì đã thương anh
Bóng hạnh phúc như bóng chiều qua cửa

Dáng em gầy vì những đêm không ngủ
Em thở dài, anh thẹn với gối chăn
Buổi yêu nhau mơ tưởng đến chị Hằng
Sao không nghĩ đến ngày mai hậu

Để bây giờ nỗi buồn thẩm thấu
Mộng mơ nhiều có được gì đâu ?
Hạnh phúc giờ là bếp chiều không lửa
Cụm tro tàn theo gió bay đi

Còn mấy hào mua cho anh con mắm mặn
Chờ ngoại về xin ít me chua
Da em xanh hai thứ ấy dư thừa
Hạt ngô cứng với lát mì trăn trở

Lót dạ bây giờ để tính chuyện mai sau
Chữ nghĩa thánh hiền có ích gì đâu
Lỡ thầy, lỡ thợ, như cách chim chiều trong giông tố

Dậy đi em cho đời bớt khổ
Anh dìu em qua dưới bóng nợ nần.

(Hạ 1986)

֎














SAY


Run run cầm chén rượu đầy
Nửa thầy, nửa thợ, nửa mầy, nửa tao
Cuộc đời là giấc chiêm bao
Hỏi ông Lý Bạch sao nhào ôm trăng

Chết đi để thấy chị Hằng
Rằng lưu linh cũng như thằng ta say
Uống thêm một cốc rượu đầy
Để nghe Mặc Tử đang say vì tình

Nghe thơ Xuân Diệu quên mình vì em
Người yêu Thanh – Tịnh sau rèm
Mà chàng kỵ mã ngủ yên bên trời
Say như ta cả một đời

Để nghe tiếng khóc tiếng cười thế nhân
Để nghe cuộc thế xoay vần
Nghe em nhỏ lệ xuống vần thơ ta
Rượu vào tình hãy còn xa
Nhìn em đã mất nhìn ta chẳng còn

(1987)
֎









DÁNG THU


Trên đường về tôi đã gặp em
Bằng những kỷ niệm rất êm đềm
Bóng dáng hiền cây cỏ
Cơn mưa chiều buổi đó

Mặt hồ vui sóng nước gợn tình
Hàng dừa xanh như tóc em vờn trong gió
Cũng kiêu sa như lúc em giận tôi ra về
Bỏ một phút nuông chiều đã nghe lòng tái tê

Chứng tích bây giờ vẫn còn đó
Sỏi đá nằm im trân trọng cuộc tình
Mỗi buổi chiều mỗi sáng bình minh
Ta dìu nhau vào mộng

Để bây giờ mỗi người một cuộc sống
Nghe Hạ về anh nhớ Dáng Thu
Lối đi xưa cỏ ướt với sa mù
Em thảo dã anh mây chiều cánh nhẹ

Hết rồi một thời nghi lễ
Nợ áo cơm như bóng với hình
Một xác là bên đường cũng gợi lên mùa nhung nhớ
Thư viết cho em như lá thu vàng

Rung từng nỗi nhớ khi lìa cành
Em bây giờ còn lại gì cho anh
Hay vẫn là khối tình Trương Chi cũ
Bóng nước mặt hồ như chén rượu say

Ta uống ngây ngất chiều nay
Một xác lá rơi một ly rượu nhỏ
Thu ơi! Sao lá thu vàng

Để ta nhớ đến người yêu cũ
Để nhớ ngày em sang ngang.

(1985)

֎






MẤY LỜI CẢM ƠN
                                               Tặng TS Tuyết.

Tôi đã gặp em những ngày trong bệnh viện
Trong cơn đau thân thể rã rời
Khi chưa tìm ra lẽ sống cho đời
Em hiện đến như mặt trời hồng trên bản nhỏ

Như tiếng hát của loài ý nhi nô đùa trước ngõ
Như làng quê lộng gió sớm mai hồng
Em là tuyết xin lòng em đừng giá tuyết
Là lương y chữa giùm cơn bệnh của tôi đau

Ngày rời viện tôi có hiểu gì đâu
Để nỗi nhớ dâng đầy như biển lớn
Và đêm đêm cứ chông đèn ngủ muộn
Viết cho em mấy chữ thật thà

Nửa đời làm cuộc phong ba
Gặp em ta thấy sơn hà đổi thay
Tuyết giăng đầu núi tuyết không phải là mây
Em là giáng ngọc những ngày còn thơ

Em cho ta những hạnh phúc bất ngờ
Em thơm ngát như hoa ngàn cỏ nội
Ta ngây ngất trong gió hương nồng
Và bây giờ em có nhớ ta không ?


Hay chỉ là chút tình người trong nghiệp dĩ
Vì đời tôi là thi sĩ
Nên cơn đau cũng nhẹ nhàng hơn
Nỗi đau nào đau hơn

Nỗi vì cơn bệnh nỗi thương nhớ người
Từ khi biết khóc biết cười
Bây giờ mới gặp được người tôi thương
Em là nhạc khúc nghê thường

Để tôi lưu nguyện lạc đường thiên thai
Có bao giờ em nghĩ ngày mai
Còn tôi trong mộng tương lai mới về
Đời chỉ là thoáng cơn mê

Mà em miên viễn đi về trong tôi
Nhớ khi em nói em cười
Sống bằng nhân ái cho người khổ đau

Bàn tay xoa dịu cơn sầu
Mắt môi suối ngọc đượm màu ái ân

Cám ơn thượng đế cho em giáng trần
Cám ơn đời cho tôi được một lần bên em


֎






KHÚC SÔNG THƯƠNG TƯỞNG
                                                               Tặng Võ Thị Tương.

Tôi đến quê em ngày mùa hạ
Đường gập ghềnh sỏi đá
Mấy nhịp cầu chưa nối lại tình quê
Con nước bạc mang đi dòng lịch sử

Thuyền trôi xa như có dáng ai về
Trên lối nầy ngỡ mình quen thuộc
Sao lạ lùng cách trở sơn khê
Xóm Cổ Thành gà ai lạc giọng
Lũy tre buồn cúi mặt dấu niềm đau
Có một độ em lớn lên ở đó
Tuổi dại khờ em có biết gì đâu?
Áo trắng mân mê thẹn thùng vì mới mặc

Bím tóc gà buộc chặt những ngày vui
Đời quanh em không thiếu những nụ cười
Câu chuyện kể tình người chi lạ
Vì thương em thương cả xóm làng

Thương con đò nằm đợi khách sang ngang
Thương quê mình qua mấy năm xa cách
Thạch – Hãn ơi người bạn cũ đã về
Thuở ấu thơ tắm gội suối làng quê

Chưa rũ sạch những tủi hờn năm tháng
Ôm chuyện lòng khoác áo ra đi
Sao đường quen không dẫn lối ta về
Để ta xuôi ngược giữa chợ đời tình cảm

Đem tấm lòng bán rạo ngày tháng
Đổ vỡ rồi tìm lại dấu tình xưa
Con đường quen giờ phải nối chuyến đò xưa
Bên kia sông lối mòn về Chơ Sãi

Bánh bèo nem nướng có còn không
Những gái tơ nay đã có chồng
Hay gãy đổ như nhịp cầu trước mắt
Ta xa quê ngày có gió mùa đông bắc

Mười hai năm mới trở lại quê nhà
Cuộc đời như bãi cát phù sa
Nay lở mai bồi không định trước
Mười hai năm những ngày xuôi ngược

Kẽ cho đời những nét đậm thương đau
Mười hai năm giờ chưa có ngày sau
Ta đang lội qua lối mòn tình cảm
Sông ơi sông, sông có mơ màng

Sông có biết yêu thương
Ta đến đây để ngậm ngùi thương tưởng
Thương chuyện bây giờ và tưởng chuyện ngày xưa
Ngày xưa sông nước mơ màng
Có em áo trắng thường sang lối này

Ngày xưa ta có vòng tay
Sao ta không đợi những ngày nhớ thương.

(1976)


֎









NỖI BUỒN LƯU BÚT
                                           Viết cho L.T.H.

Mùa huyết phượng trao về trang nhật ký
Giấy gợn sầu nét chữ dáng yêu yêu
Buồn lên men gởi thương nhớ nhau nhiều
Bao mơ tưởng ép vào khung gối mộng

Lời hẹn hò mạn man niềm ý sống
Chẳng nói cười hồn nhẹ gởi trong mơ
Ý biệt ly lẫn lộn ý mong chờ
Mi ướt lệ gượng cười trong cởi mở
Nhìn nhau thôi gởi bằng ngàn thương nhớ
Mỗi buồng tim muôn nhịp thở không đều
Lồng khung mơ những ý tưởng đoàn chiêu
Cài hoa mộng qua lời giao hẹn ước

Ôi thời gian nghẹn ngào tuy biết trước
Đắng vành môi nhìn huyết phượng trên cành
Trang giấy thắm kỷ niệm buồn ngày xanh
Hình dung lại nét mặt hòa khả ái

Buổi sơ giao sao lắm điều ái ngại
Phút chia ly ôi cảm thấy đậm đà
Chín tháng trời tưởng như mấy ngày qua
Ngoài ngõ vắng ve sầu nức nở

Nghe réo rắc bài ca man rợ
Phòng cô đơn lặng lẽ viết những gì
Chép cho Hòa gượng gạo những vần thi
Để kịp nhớ trao về em lần cuối

Vì ngày mai nhìn nhau thôi mà chẳng nói
Chỉ ngượng ngùng vớ vẫn tận đâu đâu
Cảnh bơ vơ nơi bến vắng con tàu
Heo hút gió chở người về muôn ngã

Phút gần nhau rồi trở thành xa lạ
Kỷ niệm nầy gói trọn gởi về quê
Để ngày mai bên sự nghiệp ê chề
Buồn đọc lại những ngày vui họp mặt.

(1962)
֎






VIẾNG MỘ HÀN MẶC TỬ


Một sớm mùa đông viếng mộ người
Chênh vênh sườn núi đứng chơi vơi
Số kiếp tài hoa đã dập vùi
Sao bỗng thấy lòng lạnh cô đơn

Khóm lá rung rinh gió gọi hồn
Nhạc rừng muôn điệu buồn tê tái
Sóng vỗ ngoài khơi nuốt ngậm hờn
Thi sĩ thấu chăng người viễn xứ

Yêu thơ yêu vần điệu buồn mơ
Đến đây nhớ gì trong mộng tưởng
Viết mấy dòng lếu láo gọi là thơ
Sao sớm lìa trần trong đau đớn

Đời trai chưa trọn giấc mơ đầu
Tiếng thơ cả nhạc sầu rên rỉ
Chết điếng trong người đoạn thơ sau
Ai đã đem hương ướp cho người

Mộng cầm nữ sĩ của hồn ai
Yêu trăng yêu gió yêu hờ hững
Đã muộn thôi rồi chuyện ngày mai
Trách con tạo hóa quá phủ phàng

Giết chết đời thơ muôn tiếng van
Điên cuồng nức nở bao thế hệ
Thơ – thơ – thơ cả một trời tang
Tôi ngẩn ngơ người đứng lặng im
Viết mấy vần thơ gợi nỗi niềm

Nhạc rừng sóng bể hòa muôn điệu
Chúc hồn thi sĩ giấc triền miên.

(Quy Nhơn - Mùa đông 1962)

֎










GẶP MẸ MARIA TRÊN XE VÀ LỜI SÁM HỐI

Sáng nay mẹ rời tượng đá rong chơi
Gặp con trên chuyến xe đời ngổn ngang
Rằng đây là cửa thiên đàng
Hay đây trong giấc mơ màng chiêm bao

Mẹ cười con khổ làm sao
Tóc mai cột với má đào thương ghê
Mẹ đi mẹ nhớ trở về
Bệ không dáng đứng làng quê héo sầu

Bây giờ mẹ đến nơi đâu
Tay thon ngón nhỏ ơi màu mắt nhung
Gót chân vạn đóa phù dung
Nở trong nhịp thở trong lòng con đau

Cúi xin một phép nhiệm màu
Giữ thơm môi mẹ cho nhau một lời
Mẹ không nói mẹ chỉ cười
Còn vờ lơ đãng nhìn trời đang mưa

Lòng con sáng cả trời thơ
Tâm thân vô nhiễm bây giờ là đây
Mẹ ơi con nhớ một ngày
Chúa hài đồng còn ở trên tay mẹ hiền

Nôi đời những ngón tay hiền
Bây giờ tay mẹ nối liền tay con
Con nghe nhịp thở rất tròn
Xe đời chật quá nên con tội tình

Con về đọc lại thánh kinh
Cựu ước, Tân ước chỉ mình mẹ thôi
Lạ thay trên chuyến xe đời
Hiện thân mẹ đến với người trần gian

Mẹ ơi con quá bàng hoàng
Nhịp tim rướm máu con đang nguyện cầu
Môi đời ai cắn mà đau
Lưỡi tê vị đắng làm sao bây giờ

Sáng nay con đến nhà thờ
Uy nghi mẹ đứng trên bờ bệ can

Xe đời là giấc chiêm bao
Giấc ân tình là tôi ai nào có hay
Con giờ vẫn trắng đôi tay
Làm thân lãng tử tháng ngày đi hoang
Mẹ ơi đã lỡ cưu mang
Đứa con lạc đạo thiên đàng hiểu chi

Giờ đây con biết nói gì
Mấy lời sám hối quy y trở về

Từ nay con xin thề
Thân nầy vô ngã nghĩ về mẹ tôi
Chứng trì có chúa ba ngôi
Có thân Ca Diếp rạng ngời Như Lai.


֎









NGUYỆT VÀNG TIỄN EM


Có những lúc ta nghe lòng rất tệ
Để em về lệ bóng dưới đường trăng
Mọi cánh cửa nhà ai đều đóng cả
Vuốt tóc em có hơi thở chị hằng

Chú cuội cũng dõi mắt nhìn em đó
Cuối trời buồn vừa lạc chiếu sao băng
Ta gọi gió đưa em về xóm nhỏ
Lụa trắng mềm trải thảm bước em đi

Hỡi giá lạnh gió luồn qua tóc rối
Chắc em giờ lòng cũng rối như tơ
Gió trăng theo em về chăn gối
Đêm khuya rồi còn lạc giữa rừng mơ

Đã dặn với lòng không hò hẹn
Gặp em chi cho thuyền đông bến bờ
Cay vị đắng nhưng môi đời rất ngọt
Dưới nguyệt vàng vẽ lại nét kiều xưa

Ta đi giữa rừng thơ
Em đi giữa rừng mơ
Ánh trăng chao động thành bờ ân ái

Mơ mùa chúa xuống cõi trần
Nghe chuông Thái Cổ còn ngân giọng buồn
Trăng ơi trăng nhớ dẫn đường
Cho an giấc ngủ nghê thường nghe trăng.

(20/11/1986)

֎






TU TẠI GIA
Tặng anh Hoàng Sâm – Nhà thơ Cốc Viên


Canh gà giục giã vén màn đêm
Nâu sồng chuông mõ giả vờ quên
Kinh kệ đem chôn vừng nguyệt lạnh
Xin phép Di Đà ngủ với em.

(12/1986)



֎






NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM DA VÀNG


Có những đêm dài không ngủ được
Nghe chim rừng thao thức chuyện ngày xưa

Ta nghĩ đến một thời tiền sử
Thiếu nữ buồn trong hốc đá che mưa
Lấy lá che thân đợi chàng đêm trăng gió
Tiếng hú rừng khuya tiếng gọi ân tình

Năm mươi con lên rừng
Năm mươi con xuống biển

Để có một thời quốc biến
Chuyện nồi da xáo thịt tự có bao giờ

Kể từ thời vua Hùng dựng nước
Bao anh hùng bao đống xương khô
Việt Nam u buồn như đêm trời tịch
Cớ sự nhiều lịch sử có bao nhiêu

Nắng ở trên cao
Nước mặn vào bờ

Mùa đông có ngọn gió khô
Xé từng mảnh da người thiếu áo
Có mấy ngàn năm sống dưới ách cường bạo
Mấy trăm năm đối mặt quân thù

Việt Nam bây giờ còn lại tiếng hát à ơi
Mẹ ru con từ chiếc nôi trên đá
Từ ngọn lửa tìm ra để nướng củ rừng
Đá cho ta lửa đá là dụng cụ đào bưng
Đá làm trang sức cho người thiếu nữ

Nên người Việt Nam sắt đá
Da thì vàng như mặt trời lên
Đêm nay nguyệt đọng bên thềm
Nằm ôn cố sử viết thêm mấy dòng

Việt Nam con lạc cháu hồng
Có trăm cái trứng có lòng thủy chung.

(17-2-1987)
֎










CÕI NIẾT BÀN
                                     Tặng Hoàng Sâm – Nhà thơ Cốc Viên

Anh đã vô chùa thật rồi ư
Ruồng bỏ giai nhân tự bao giờ
Hay đem chuyện lòng hòa chuông mõ
Cầu nguyện ai về một dáng thơ

Ngày xưa Kim Trọng nhớ Thúy Kiều
Ngờ đâu dáng ngọc bóng xiêu xiêu
Vượt tường nghi lễ tìm ân ái
Kinh kệ xa rồi cũng vì yêu

Nguyện ước nghe anh hết chuyện lòng
Chuông chiều chuông sớm cứ cầu mong
Ngày mai con nhạn mang tin đến
Cô gái bên sông ửng má hồng

Mãn nguyện nhà sư cũng hết buồn
Cuộc đời trai giờ có gì hơn
Cầu xin Tam Bảo đà như nguyện
Thế giới nào ? Bằng thế giới em ?

(1986)
֎






QUA ĐI THỜI KINH DỊ


Và phương đó em mỏi mòn trông đợi
Tóc rối bời nước mắt mặn bờ môi
Cơn nhung nhớ đong đầy thêm kỉ niệm
Đêm kinh hoàng em đến vị sao rơi

Anh ở đây như thú rừng gặp nạn
Như hổ cuồng gào thét giữa rừng sâu
Thần kinh hệ nổ tung miền nhiệt đới
Như cơn điên phát cháy tự buổi đầu

Nghe ngoài kia hải triều lên tiếng gọi
Cơn loan cuồng đang tháo chạy ra khơi
Rừng núi đó ngàn đời im tiếng hát
Nuốt hờn căm cho số phận một người

Em bây giờ thôi bình yên ở đó
Xóa gợn buồn và đạp đổ thương đau
Cơn kinh dị một thời rồi cũng hết
Đại cuộc kia em nhớ đó chuyến tàu.





֎








MẤY VẦN THƠ
                                             (Viết cho B.H)

Ghét vô cùng con chim sáo nhỏ
Của nhà ai đến đậu xứ nầy
Thương vô cùng em hiện hữu nơi đây
Vùng đất lạ sao thuyền tình ghé bến

Để mặc sông, mặc nước, mặc bờ
Mặc cây đời vẽ bóng người thơ
Ta đứng đó để tìm về nguyên thủy
Em đến chi cho bận lòng thi sĩ

Quên chuyện đời gác bút từ lâu
Rồi mai nầy em sẽ tới nơi đâu
Vùng đất mới hay tay đời vẫy gọi
Ta hiểu rồi xin em đừng nói

Chỉ nhìn thôi cả vạn bến bờ
Mắt môi người rộn cả ý thơ
Để sáng nay mặt hồ xao động
Trời dông tố em con thuyền rẽ sóng

Chở tình yêu lấp cả vạn hố sầu
Tiếng tơ lòng em đã gởi về đâu
Hơi gợn tí trên môi hồng bé nhỏ
Cắn môi đau em biết buồn từ đó

Trong vườn thu có chiếc lá bay vèo
Bước em về cả vạn mắt trông theo
Ai bắt được cánh chim bằng trong gió
Ai đếm được dấu chân nai trong mùa lá đổ

Hiểu dùm người thuyền mộng ra khơi
Hà ơi em bước vào đời
Bao mùa lá rụng, môi đời còn xinh
Mộng kia em chớ xây thành
Bên trời hoàng tử một mình buồn ghê

(07/11/1985)
֎













DƯỚI NGUYỆT VÀNG GỌI TÊN NGƯỜI NỮ THÁNH


Tu viện giờ này em có hay
Trăng soi hào quang xuống tràn đầy
Trắng đêm tâm sự mình với gió
Matta có mẹ, Anh ở phương này

Chúa ơi cứu rỗi linh hồn bé
Chúc phúc cho con sống trọn đời
Lần hạt mân côi anh cầu nguyện
Thánh thân thiên chúa Gabrice

Ở đây trăng tắt anh có ngọn đèn
Trang cứu rỗi đọc hoài tên Nữ thánh
Matta Matta con một đời thánh thiện
Dìu anh về bên mẹ hiển linh

Maria một khối băng trinh
Thơ anh một khối tình cho em
Giờ nầy chừng quá nửa đêm
Dáng người nữ thánh hiện lên nạm vàng

Phải đây là cửa thiên đàng
Bao nhiêu tội lỗi con mang vào đời
Ngày xưa chúa ở trên trời
Nặn thêm thiếu nữ cho người được vui

Eva vô nhiễm vào đời
Matta hiện đến trong tôi bão bùng

Con quỳ mắt lệ rưng rưng
Tội bao con chịu xin đừng mất em
Matta – Matta – Anh mãi gọi tên

(Mùa giáng sinh 1987)
֎






GIAO THỪA ÔN CỐ


Ta đón giao thừa không đốt pháo
Bao giờ Tống cựu với Nghinh tân
Nghe lời chúc tết của cụ Võ Chí Công
Mà nghĩ phận ông Đồ già những năm về trước

“Ông đồ vẫn ngồi đấy
Người qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay
Năm nay hoa đào nở
Vẫn thấy có người già
Không có ông đồ già
Vì nạn nước chưa qua
Nên người già chưa chết”

Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Đợi con đò tiễn người về quê cũ
Cho “Nam nhi đáo thử thi hào hùng

Hận đồ bàn nặng cả ngàn cân
Hận con rồng nặng cả ngàn lần còn hơn
Đón xuân pháo nổ trong hồn
Rượu nồng rót mãi mà lòng còn vơi

Một mình ta uống ta chơi
Một mình ta gẫm sự đời đã qua
Còn ai chuốc chén quan hà
Thương người ải bắc dặm xa chưa về

Cố nhân hề ?
Bạn cũ hề …
Chén rượu hề

Nghìn năm bia miệng không đế mà đau
Ôi! Tương giang đầu nhớ về tương giang vĩ

Ngồi đây nhớ núi Ba Vì
Có chàng tráng sĩ một đi không về
Cà Mau nước bạc trăng thề
Việt Nam vạn tuế tên đề sắt son

Bây giờ pháo hết nổ dòn
Giao thừa phút chốc lòng son cả đời
Một vài tiếng pháo rơi rơi
Nghe như hồn nước chơi vơi giữa dòng

Ta tại quan cổ tài danh
Gốc người Quảng trị loa thành về đây
Uống thêm một cốc rượu đầy
Mình ta đối bóng đêm nay giao thừa

Nhớ về Đỗ Phủ ngày xưa
Đời đường xa tết tiếng thơ vẫn còn
Gọi hồn Nguyễn Trãi đầu non
Bình Ngô Đại Cáo gươm thiêng dựng cờ.

(Mậu Thìn 1988)
֎










HOÀI CẢM VÀ TRUY ĐIỆU


Anh Nguyễn Đặng Hân
Đời anh đầu thai nhầm thế kỷ
Hiện hữu rồi đi tìm chân lý
Chân lý đời này là sức mạnh áo cơm
Chân lý của anh là không không có có gọi hồn

Vũ trụ quan đang đi vào thời lửa cháy
Nhân sinh quan cúi mặt làm người
Hiện tượng nào rồi cũng thế anh ơi
Khi nhân loại đang ngã ngũ chào thượng đế

Khi chúng ta chưa nói với nhau những điều không thể
Anh vội vàng tách bến về xuôi
Nửa thế kỉ anh là nhân chứng cuộc đời
Tóc pha bạc như tình người bạc trắng

Tiếng khóc chào đời còn vị mặn đầu môi
Như ngày nào mẹ đẩy tao nôi
Cất tiếng ru hời buồn bã
Anh lớn lên từ luống mạ vườn rau

Đơn giản như những khúc tre nối lại nhịp cầu
Mẹ đâu ngờ thằng con nhiều chất xám
Ngước mắt nhìn đời ngạo mạn

Không cúi đầu trước sức mạnh cuồng uy
Giận cuộc đời sao anh vội bỏ ra đi
Mẹ vẫn thương anh nhiều lắm
Tuổi xế chiều mà vẫn còn lận đận
Nghĩ về anh từng nhịp thở của tế bào

Chị và các cháu giờ biết nói sao
Như con tàu lạc bến
Như cánh chim non trong giờ bão biển
Giữa trời đen giông tố biết về đâu

Nhớ lại những ngày dưa muối có nhau
Anh em mình lớn lên nhiều kỉ niệm
Kỷ niệm nhiều nhất trong những ngày dài kháng chiến
Hạt cơm và nước biển

Khoai lang trộn muối vừng
Gom từng gối ra đỡ lưng
Nghe mùa đông về lạnh buốt
Có những ngày dài sôi ruột
Ta lạc nhau vì bom đạn cuối trời
Nhưng cuối cùng mỗi đứa mỗi nơi
Vẫn tìm về tổ ấm
Rồi nối tiếp những tháng ngày lận đận

Gió sang mùa lịch sử sang trang
Những cách chim bằng theo gió vào nam
Anh dừng lại chốn ngàn năm văn vật
Giờ thì anh đã không đi thật

Nằm lại nơi nầy để nghe uất hận Trường Sơn
Nghe sông Hương rỉ máu căm hờn
Thương bạn bè anh đang làm người Do Thái
Một lần đi không bao giờ trở lại

Ngoái cổ chào đất nước thương yêu
Quê hương mình, lệ đổ quá nhiều

Ta đang nói với nhau những điều im lặng
Anh mất đi nhưng những ngày xa vắng
Gió ngàn thu vẫn đồng vọng cuối trời

(Thành nội Huế 1988)

֎





KHÔNG CHẾT


Ai khâm liệm tôi những lá cờ
Ai đem hồn nước gói hồn thơ
Để nghe tiếng cuốc kêu khàn giọng
Xác người thi sĩ vẫn nằm mơ

(1982)

֎










KHÚC CUỒNG PHONG CHO HUẾ


Ta tới Huế hôm nay trời vừa sáng
Tiếng còi tàu rúc lại nỗi niềm xưa
Trời tháng tám cây cũng buồn không nói
Cố Đô hỡi bao giờ lật trang sử mới

Để Kinh Kha khỏi lạc bước sang Tần
Ta cũng có những lần làm viễn khách
Bậc đại hiền đôi dép cỏ Ngu Cơ
Rồi biện thuyết cho qua đời nô lệ

Dù cơn sóng gió dù cuộc đời dâu bể
Áng thư xưa binh pháp vẫn còn đây
Đường qua cổ tháp hao gầy
Thành xưa người cũ vẫy tay tạ từ

Mấy rồi triều đại thực hư
Trường Tiền đổ lệ em thơ gục đầu
Nghiêng nghiêng em vịn tay cầu
Nón thơ áo trắng còn đâu những ngày

Huế ơi ta lại về đây
Bước chân đại nghĩa những ngày đi hoang
Giật mình ngó lại giang sang
Cờ treo nửa ngọn quốc hồn nằm mơ

Tìm ai trong cổ thành xưa
Người của muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ
Rút gươm ra khỏi ngọn cờ
Đạp phong cỡi nguyệt qua bờ Vân Lâu

Huế xưa, Huế giờ, Huế của mai sau
Người còn đứng đợi bên cầu chờ ta
Đợi trăng soi dãy ngân hà
Chờ sao Bắc đẩu đường qua rợ Tần

Thù nầy quyết trả cho xong
Cỡi con hạc trắng mây hồng về đây
Huế ơi phải có một ngày
Cuồng phong đổ ngọn bẻ cây bạo tàn.

(1976)
֎








MỪNG NGÀY HIẾN CHƯƠNG NHÀ GIÁO TRONG TƯƠNG LAI


Ta vẫn biết hồn các em như ngọc
Nên ta sợ nói ra những điều không thật
Phấn trắng vẽ vòng vì nô lệ áo cơm
Nhìn những mái đầu xanh chưa nhuốm bụi đường

Lòng trắc ẩn e mình thua cuộc
Độc lập rồi ta làm người mất nước
Nhưng tội gì phải kéo lên ngọn cờ hàng
Chân lý sẽ nhấn chìm lũ sói lang

Ý thức hệ cháy bùng thành ngọn lửa
Tội nghiệp các em bây giờ ngồi đó
Tội nghiệp thầy cô đứng lớp giảng bài
Biết nói gì cho thế hệ ngày mai

Miệng vẫn đắng tay run vì chế độ
Nhân loại ơi thấu chăng người cùng khổ
Bạn bè lìa xa chân lý cũng rời xa
Ngày lại ngày nối tiếp đi qua

Phấn trắng bảng xanh xóa nhòa lịch sử
Ai bảo thầy cô phải làm việc đó
Qua bốn nghìn năm giữ nước dựng cờ
Không thể cướp đi để làm lại một giờ

Thế hệ của các em ngập tràn bóng tối
Trang giấy học trò chất đầy tội lỗi
Ta đau lòng vì lịch sử bôi đen
Nhân danh ai để đốt lên những ngọn đèn

Không đủ sáng cho những căn nhà chật chội
Rồi tự bảo đó là thức thời hiện đại
Văn minh của loài người chỉ thế thôi sao
Ta đang đứng giữa đất rộng trời cao

Ghi vội mấy hàng gởi thầy cô và các em đó
Bút giấy ta bây giờ như ngọn lửa
Cháy bùng lên để dẫn lối các em về
Và bên trời còn lắm vì sao khuê

Cất tiếng gọi mời tha thiết
Như tiếng trống tràng thành lung lay bóng
Sẵn sàng rồi khoác áo Kinh Kha
Kinh dị nào rồi cũng sẽ đi qua

Chúc thầy cô và các em tròn tuổi mộng
Ta bây giờ là người nhân chứng
Kỳ vọng này gởi trọn các em ngoan
Đợi bên trời tiếng pháo sẽ nổ vang

Mừng hội lớn thầy cô về dự cuộc
Mà chính các em là ngọn đuốc

(18/11/1988)
֎





PHỐ NÚI


Ta cũng có một thời lên phố núi
Cũng ngựa xe dong ruổi đường đèo
Cũng có em mờ sương khói
Những giọt buồn đọng lại mang theo

Em sợi đắng xé đời ta trăm mảnh
Cúi hôn nhau như núi đụng trời
Phố bụi hồng nghe rát bờ môi
Đường hạnh phúc ngõ về tắt lối

Áo vắt vai ta bước xuống đèo
Thơ ta có nỗi buồn nhân thế
Không hạnh phúc đời thường
Bạn bè mỗi đứa mỗi phương

Như cuộc tình trôi nổi
Chiều về trên phố núi
Ta quay cuồng hát khúc tình ca
Cõng em đi giữa rừng núi bao la

Phố thì hẹp tình ta quá lớn
Em ngây ngô giả bộ quê mùa
Trong cuộc tình ai được thua ai
Ai thắng không hề bại

Ngã mũ chào tình ái long đong
Đời Lưu Bị cũng lạc đường đất khách
Phải nghiêng vai nhẹ gánh Sơn Hà
Hồ dễ mình ta trong bóng núi

Dựng ngai vàng một trời cổ đại
Để tình em mây nước bọt bèo
Làm con thác quay về mọi hướng
Như cúi đầu định mệnh trông theo

Ta áo vải ngược đường ngày trở gió
Về nơi đây vùng đất nam bộ
Vẫy tay chào phố núi có em
Những chặng đường lịch sử sao quên

(TP.HCM - 1997)
֎








KÝ ỨC VỀ CHUYỆN TÌNH CỦA HOA


Bỗng sáng nay con vành khuyên trở lại
Hót trên cành em nhớ đến anh
Mùa hạ năm nào bên giếng nước
Cúi hôn nhau rồi bước vội dưới hàng me

Anh đón em những buổi tan trường về
Cô giáo nhỏ cười trong chiếc nón
Không ngần ngại với những đứa học trò quá lớn
Em nghiêng đầu nói nhỏ với anh

Tại sao em nghĩ đến chuyện không lành
Giáo án cũng bỏ quên ngoài cửa sổ
Lũ học trò năm nay tới số
Em thả hồn theo gió nghĩ về anh

Hạnh phúc như tơ trời quá mong manh
Chung quanh em cái gì cũng xa lạ
Biết rồi mỗi đứa về một ngã
Nên chạnh lòng với phấn trắng bảng xanh

Bởi những đứa học trò cũng biết anh
Nên nhìn chúng lòng anh thắt lại
Đẹp nhất là những chuyện tình ngang trái
Vì hạnh phúc nào không có thương đau

Em lo sợ tháng ngày phải xa nhau
Rồi tự nghĩ sao mình dại quá
Cứ vui lên với những giây phút kề vai êm ả
Cứ no say trong bóng mát đời anh

Anh là ngọn gió quá trong lành
Thênh thang bước vào đời như bão lớn
Em muốn rời xa lũ học trò phiền muộn
Để theo anh đến tận góc bể chân trời

Nhưng ngại đường dài em cũng mỏi chân thôi
Em mới biết tình yêu như giông bão
Nhốt em hoài trong nỗi nhớ quanh co
Mấy hôm nay cô giáo tệ hơn học trò

Để chữ nghĩa bay vèo qua cửa sổ
Gần mười năm đứng trên bục gỗ

Vẫn say sưa như mới vào đời
Vẫn nghe hoài nhạc khúc của đời tôi

Cơn gió lạ sáng nay về rét buốt
Khi biết mình không còn cô độc
Thì niềm đau thức dậy lớn hơn
Em kéo dài sợi nhớ như dây đờn

Căng thẳng quá nên âm thanh kì diệu
Lũ học trò có bao giờ chịu hiểu
Em mơ màng như đang tỉnh đang say
Trên lộ trình xa anh đến sáng nay

Có bình yên để chiều về không đó
Em muốn dạy cho lũ học trò chữ nhớ
Hơn mười năm em mới hiểu như bây giờ
Cám ơn đời đã cho em gặp một người thơ

Chở khách hàng chở hồn em theo với
Mỗi buổi chiều em đứng đợi
Lòng nôn nao không bến không bờ
Anh đã về dưới cơn mưa

Trời cao nguyên mây mù buốt giá
Gặp nhau rồi sao lòng êm ả
Em cúi đầu nghe ấm ở bàn tay
Cứ những buổi chiều như buổi chiều nay

Em chết lịm trong bão tình quá lớn
Đã mấy hôm rồi không làm giáo án
Mà chỉ lên án đời em.

(Vào hạ 1991)
֎










TUẾ NGUYỆT


Em ở lại cuối mùa thương nhớ
Ta ra đi trong nắng hạ không về
Đường vạn dặm gót mòn vất vả
Bụi cháy rừng loan thú đi hoang

Lối ta về cõng trên vai áo bạc
Bước ung dung mà lòng cháy như rừng
Gót chân đất mơ mùa đại cuộc
Viễn khách nào không nhớ lối mòn xưa

Nắm tay lại đừng để lòng thổn thức
Em về đi vạn lối đang chờ
Ta còn đây một cõi lòng sóng cả
Bạn bè còn nhiều đứa lương tri

Ăn trái đắng để nghe lòng thanh thản
Trái tim đau vì nợ nước ta về
Tìm lại những đứa nghèo mang áo lá
Chân lý đời đá nở thành hoa

Chí lớn cỡi phong sá gì biển cả
Em sẽ về giữa cuồng nộ tình ta
Nắm chặt tay giữ vững sơn hà
Bụi cháy rừng ta vào biển cả

Chiếc nôi đời ru lại bản tình ca
Em cười sao mắt lệ nhòa
Mừng người chiến sĩ đường xa đã về
Hơn một lần thất quốc

Lại một lần quay mặt
Một con người hai tổ quốc
Nên lòng ta đã quyết

“Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước con cau mặt với tang thương”.

(Cuối đông năm 2000)
֎







NGƯỜI VỀ


Tôi về thăm Quảng Trị
Giữa ngày tàn khói lửa

Có nắng mưa mưa nắng ngại ngần
Hải Lăng, Gio Linh, Cam Lộ, Triệu Phong
Những nẻo đường chứng tích thương đau
Những đứa con những ngọn cờ đầu

Viết trang sử cho một thời dựng nước
Tôi về đây chân ngập ngừng ngại bước
Nghe hồn quê hồn nước rạt rào
Hải Lăng ơi con phố chiều say ngủ

Đường mòn xưa có nhớ dáng người xưa
Ta thương biết mấy cho vừa
Nắng chiều cháy lại trên bờ đê cao
Người đi biệt tích lối nào

Đường về Mỹ Thủy lao xao cát buồn
Cam lộ ơi nắng chiều lên bản nhỏ
Còn không em má đỏ hây hây
Những vườn xưa trái ngọt chín đầy

Em hái tặng cho người tình kháng chiến
Để người đi trong mưa rừng gió biển
Rồi xa xăm rồi biệt tích không về
Em gái vườn quê yêu nhiều biết mấy

Lối về còn lại thương đau
Mình còn gì lại cho nhau
Người về ngẩng mặt
Người đi cúi đầu
Gio Linh ơi cát vàng đội gió

Mắt cay cay người nhớ người thương
Bốn mùa mưa gió trùng khơi
Hạnh phúc nào thấy muôn đời khổ đau
Hỡi em thân gái dãi dầu

Quần nâu áo vá mắt nâu buồn buồn
Củ khoai chấm dĩa muối vừng
Vừng là nỗi nhớ xin đừng bỏ nhau
Triệu Phong ơi trăm nhánh sông gầy

Chở ngàn nỗi nhớ quê mẹ chừ mắt mẹ rưng rưng
Ngày xưa mơ ngọn cờ hồng
Cờ bay trước gió nghe lòng nao nao
Hỡi người trong mộng đường vào

Hỏi thăm những nhánh sông đào khổ đau
Chở bao nhiêu nỗi u sầu
Thuyền về ngược nước nghe đau ngọn cờ
Ơi o giặt áo bên bờ
Có hay người cũ bây giờ về đâu.

(Cuối hạ 1975)


֎








CỔ LŨY QUÊ TÔI


Tôi nhớ lại ngày mới lớn
Mỗi đông sang rét mướt trở về
Làng tôi Cổ Lũy ở tận ngoài tê
Ôm Trường Sơn kẻo sợ mùa gió chướng

Nước thủy triều và bão táp vẫn đòi cơn
Nhiều năm lụt lội mưa buồn
Lớn lên gậm những tủi hờn xót xa
Có bữa cơm bữa sắn trộn dưa cà

Con cá mặn cũng nuôi người thành chí lớn
Mùa hạ về mang theo niềm tủi hận
Ngọn gió lào bẻ gãy Trường Sơn
Xô người thiếu nữ trên đường về xuôi

Mỗi năm bốn bận quê tôi
Làng trên xóm dưới ngậm ngùi thiếu ăn
Cá tôm bắt được ngoài đồng
Trữ thành hủ mắm chống đông trở về

Mùa thu lại tới buồn ghê
Dân làng đắp mãi con đê của làng
Ngày vui chỉ đợi xuân sang
Đánh cù bơi lội cả ngàn chuyện vui

Xuân về ba tháng nghỉ chơi mấy ngày
Rồi ra bấm đốt ngón tay
Gạo nồi bớt lại những ngày như xưa
Nhớ ngày xưa tôi nghĩ lại ngày xưa

Cắn răng chịu rét chịu mưa hãi hùng
Chịu nhiều chế độ còng lưng
Tay bưng bát nước rưng rưng ruột tằm
Giận sao một cổ mấy tròng

Chịu đời nô lệ tay bồng tay mang
Làng tôi có động AN – SANG
Nhìn về xứ MỌ cả làng rõ ghê
DINH ÔNG ngọn bút thơ đề

Hồ sen nghiêng dĩa vỗ về quan văn
QUÁ GIANG ruộng lúa bạt ngàn

Cò khoe cánh trắng nối hàng ruộng MƠN
Đường qua xứ HẠ đất trơn

Bấm chân con lội tủi hờn trong mưa
Nhớ ai đi sớm về trưa, tháng ngày em nói em chưa lấy chồng
Nhưng rồi hạ đến sang đông
Trai làng biệt tích đi không thấy về



Tóc nàng rủ xuống đồng quê
Tre làng gió đuổi bốn bề ngả nghiêng
AN DỜN miếu cổ linh thiêng
Có hay người ở không yên bỏ làng

Dặm hồng bụi cuống chinh an
Dân làng đã bỏ vào nam nửa phần
Người nước Sở kẻ đất Tần
Biết đâu Hiệp Phố mà mong châu về

Em giờ ở tận ngoài quê
Quần xăn em lội chiều về qua khe
Quê mình có lắm bờ tre
Làm chơm làm dũi theo me ra đồng

Còn nhiều mộ chí cha ông
Xin em ở lại với chồng với con
Vào nam cũng lặn suối trèo non
Cũng khoai cũng sắn sớm hôm đỡ lòng

Bòn từng chẹn lúa độn vòng hạt ngô
Nhớ làng lệ đã gần khô
Quê người xứ lạ biết mô bạn cùng
“Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng”

Ở đâu rồi số phận cũng chung một trời
Nhớ quê tôi viết đôi lời
Gởi người ở lại tặng người ra đi
Riêng tôi nào có sá gì

Quê hương rồi có ngày đi trở về
Bá Di hỏi lại Thúc Tề
Ngai vàng dứt bỏ đi về rừng chơi.

(Nam Bộ 1983)
֎









KHÓC THẦY
                                  Người chú ruột đã mất vào mùa Hạ năm 1986 tại Nha Trang

Sáng nay nhận được hung tin
Thầy đã về tiên giới
Trong ngày mùa hạ
Một thiên tài vội vã ra đi

Nghiêng nghiêng trên lối về ngày cũ
Cặp kính dày chất đầy ngôn ngữ
Trên giảng đường vang động đến nghìn thu
Một kho tàng thư viện cháy ra tro

Thầy ra về chắc còn nhiều nỗi âu lo
Nợ nước, tình nhà chưa mãn nguyện
Mấy biện chứng để lại cho đời những dự kiến
Về nhân sinh quan và vũ trụ quan

Ý niệm trên con cũng rất bàng hoàng
Thầy đã gặp thần linh xưa đàm thoại
Phần thông luận là những lời trăn trối
Đốt nén hương tiễn thầy về tiên giới

Thầy ra đi cả vạn người tiếc nuối
Con cháu nghiêng mình đọc lại chứng thư
Thánh nhân xưa đã rước thầy đi
Cội nguồn một chỗ chia sông lạch
Con cháu muôn đời nhớ tổ tiên
Hồn thầy có linh thiêng
Hòa nhân điện vào dòng huyết quản
Cho đời sau xán lạn

Gặp lại thầy qua ý thức hệ hôm nay
Khói hương theo gió cuốn bay
Con cháu theo thầy nối nghiệp cha ông
Đời thầy là một dòng sông

Dòng sông trí tuệ vô cùng thầy ơi
Dòng sông văn học muôn đời
Một pho kinh sử rạng người
Mấy thiêng tuyệt bút cho đời soi chung

Thầy đi con nhớ vô cùng
Mưa tuôn nắng hạ mùa đông trở về
Chim quyên khóc tiễn nắng hè
Con khóc thầy về giã biệt chúng con

Đời thầy như núi như non
Như pho thạch tượng chon von giữa trời
Hào quang tỏa sáng muôn đời
Sống bằng nhân ái rạng người như gương

Con xin chân thành đốt nén hương
Hương lòng nghi ngút muôn phương tiễn thầy
Thầy nương cánh hạc theo mây
Ở hạ giới này con cháu buồn ghê

Biết rằng sống gởi thác về
Có không không có trở về sắc không
Được tin con quá nản lòng
Tay run nét bút viết dòng thơ thương

Cầu xin tam bảo vô thường
Nơi miền đao lợi thầy nương sớm chiều
Cháu con lệ ứa nhiều
Nhòa theo nét chữ đọng bao nhiêu tình

Hiện hữu chỉ là hồi sinh
Cuối phần thông luân chứng minh rõ ràng
Thầy giờ quãng gánh quan sang
Có hay con vẫn mơ màng ngồi đây

Tiếng ai như gió rung cây
Thả bao tâm sự vơi đầy với con
Hốt nhiên đại ngộ” vẫn còn thiên thu.

(Bàu Sen 12/7/1986 )
֎








TIỄN MẸ


Mẹ là thành xưa kiên cố
Là pho tượng chứng tích ngàn đời
Lũ chúng con bên bờ vực thẳm
Ngước mắt nhìn thấy mẹ chúng tôi

Mẹ là đền đại trấn vũ
Cho loài chim quần tụ bay về
Bốn mùa khắc nghiệt lê thê
Mùa đông rét mướt mùa hè bão nung

Mẹ là Trường Sơn vĩ đại vô cùng
Là rừng thiên muôn thuở cho thú rừng hoan ca
Mẹ là biển thái mặn mà
Là càn khôn nối bước nhịp cầu con qua

Từ khi tiếng khóc vỡ òa
Vo tròn giọt lệ mẹ xoa mái đầu
Đàn con nối bước theo sau
Cho con sự sống nhiệm mầu tri ân

Mẹ rất xa mẹ rất gần
Chúng con có mẹ chín tầng mây cao
Trời đất dù rộng biết bao
Thênh thang mẹ bước đi vào cõi không

Mẹ về trong cõi vô cùng
Con nhòa lệ rưng rưng gọi người
Bóng râm mẹ để cho đời
Nhịp cầu nhân ái làm người thủy chung

Có có rồi không không
Đường về nẻo ý minh tâm
Khắc ghi từng chữ mẹ lần tao nôi
Dạy con từ thuở vào đời

Thành hiền để lại qua lời mẹ ru
Nhị thập tự cõi chơn tu
Lời thầy mẫn tử tiếng ru tình người
Mẹ buộc vào góc tao nôi
Rung thành nhạc khúc thay lời dạy con
Mẹ là bóng mát Trường Sơn

Là đài thượng giác nâng con vào đời
Tay gầy mẹ vin tao nôi

Mắt con choáng ngợp từ thời ấu thơ
Thuyền nôi mẹ đẩy qua bờ
Giữa vô minh tận trẻ thơ thành người
Nhìn con mẹ mỉm miệng cười

Mai sau khôn lớn làm người nghe con
Dù cho sông cạn đá mòn

Trái tim nhân ái sắt son buổi đầu
Rời mẹ từ buổi chôn nhau
Vẫn còn nương nấu đến đầu bạc phơ

(Chớm Hạ 2001)
֎





THÁNH THƯ CHO BÉ TÚ KHÔN


Đã ra đời đã ra đời
Đã cất tiếng khóc làm người từ đây
Mẹ con mong đợi từng ngày
Cưu mang chín tháng vẫy tay chào đời

Ba con đứng lặng một hồi
Tim rung tiếng nhạc thay lời ru con
Giờ này nguyệt đọng đầu non
Rừng khuya gọi gió mừng con vào đời

Mẹ con vừa nhoẻn miệng cười
Hai hàng lệ nhỏ trên môi ngập ngừng
Mừng con mẹ đã khóc thầm
Còn ba ghi vội mấy vần thơ thương

Ngày sau con phải lên đường
Viết trang sử lạ cho phường nữ nhi
Phải hơn những bạn đồng thì
Sá chi cái phận nữ nhi tầm thường

Giữa công viên, chốn giảng đường
Áo dài tha thướt muôn phương gọi mời
Mừng con nay đã vào đời
Thơ ba báo động cho người an vui

Ba giờ hai lăm phút con ơi
Nhẹ tay mở cửa vào đời đoan trang
Ba con giờ lỡ cung đàn
Chôn vùi kinh sử thế gian ngậm ngùi

Mừng con đã bước vào đời
Dâng hoa nhân ái cho người bình an
Gió khuya lay động bức màn
Thánh thư ba viết mấy hàng mừng con.

(Xuân Lộc 20-11- năm Mậu Thìn - 09-01-1988)

֎





MONG CON THẮNG LẠI GIẶC ÂN
                                                                       Viết để tặng Như Ngọc con yêu quý của ba

Như ngọc, Nhìn con ba sáng choang niềm tự mãn
Vũ trụ này kết động một tinh khôi
Đời con nói cười

Nói những khuôn vàng thước ngọc
Cười trên mưu đồ của rợ bắc
Thế hệ chừ con là Thánh Gióng ngày xưa
Bật gốc tre làng một chiều mưa   

Tái tạo đời dân chủ
Con ngựa sắt dựng bờm cất tiếng rú
Là vũ khí chém cha đời nô lệ
Con là Ngọc nên phải nói những điều không thể

Không van xin và không biết từ nan
Cho quê hương cho cả dân tộc da vàng
Vung ngọn bút dựng cờ cách mạng
Bọn tham ô có kết bè dựng đảng

Tạo ngai vàng bằng giấy đó con
Chân lý là quả tim đời son sắt
Bật ngọn lửa đốt cháy thành tro bụi
Con của ba sẽ làm mà không nói

Như nụ hồng con bỡn với tao nôi
Nhất quyết không xem như chuyện đã rồi
Mắt lim dim con vẫn nhỏen miệng cười
Như nói với mẹ ngày con khôn lớn

Như hẹn với ba ngày con rửa hận
Ba ơi! Có một ngày đất bỗng dậy sóng
Quả tim đời ba để lại cho con
Cúi xin thượng đế nhiệm mầu

Cho con nối lại nhịp cầu cha ông
Nước non vẽ lại cờ hồng
Núi sông dựng lại non bồng cảnh tiên

Tóc ba bạc trắng
Lời nguyền có con

(Chớm Hạ 1994)




֎



NHƯ Ý


Đời ba có một điều như ý
Có con Như Ý ngọc lành
Ngọc kết tinh ra trời đất
Còn ba ba tặng hết tinh anh

Cầm ảnh con ba nhìn thật kỹ
Nầy đây đôi mắt mẹ hiền xưa
Mẹ con thuở ấy là Như Thị
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ

Và đây vầng trán rộng bình yên
Nghe rót du dương điệu ngọc tuyền
Nghe cất líu lo lời ngọc tiễn
Cả trời tự tại ấm tiên thiên

Và nụ cười con mới tuyệt vời
Như hoa linh thoại nở vành môi
Hoa linh thoại của miền đao lợi
Đã dáng trân nhân hóa nụ cười

Đây con như ý của lòng ta
Chính trái tim này đã nở ra
Chính trái tim này như ý ngọc
Long lanh vô thủy khối tình cha

(Sài Gòn 1982)
֎






MẤY LỜI DẶN CON
                                          Mừng Khôi Nguyên chào đời lúc 24g40, ngày 29-5-1990 (Canh Ngọ)

Khôi Nguyên, ba nói nhỏ với con những điều rất lớn
Con ra đời giữa lúc ba còn bận rộn
Trái tim hồng nhân loại dấy niềm vui
Vừa kịp lúc con vẫy tay chào đời

Con hiện hữu để ngày sau chung cuộc
Để đốt cho đời thêm ngọn đuốc
Sáng ngời lên giữa triệu nụ cười
Mẹ con mừng cất tiếng ầu ơi
Hay hát một vài khúc quan họ
Tình Việt Nam bắt nguồn từ đó

Con lớn lên lên để nhận diện quê mình
Bốn nghìn năm cả một cuộc đăng trình
Lật trang sử con thấy đời nô lệ
Chủ thuyết nào cũng đánh lận con đen

Cũng hoan hô lũ bạo chúa thấp hèn
Hắn vỗ tay bắt mọi người phải vỗ
Con chim rừng cũng còn có tổ
Có tông môn để kết lại từng đàn

Sao loài người có lắm chuyện dã man
Thế hệ của các con là bầu trời chân lý
Đất nước mình núi non hùng vĩ
Chuyện bể dâu là chuyện bình thường

Để ngày sau con phải lên đường
Nợ sông núi không nhận mình là gái
Khi cần con có mặt ngoài quan ải
Giữa ba quân để cất tiếng reo hò

Phải chung vai để dựng lại cơ đồ
Phải biết khóc khi niềm vui quá lớn
Phải biết cười khi thua cuộc đứng lên
Phải bao dung cho lũ bạo chúa thấp hèn

Phải tha thứ cho kẻ thù dưới ngục
Nhưng có một điều con cần phải nhớ

Biết dọn mình làm người mẹ hiền lương
Và vợ thảo dâu hiền ngày mai hậu

Lời nội dặn ngày xưa với con cháu
Chữ tề gia, chữ trị quốc, chữ bình thiên
Phải ghi lòng tạc dạ chớ quên
Môi luôn nở nụ cười nhân ái

Nhìn thẳng vào đời không gì ái ngại
Nói như đàn và giọng hát như chim
Tranh đấu cho đời cứ trật tự đứng lên
Rất khoan dung và nói lời nhã nhặn

Con phải nhớ những gì Ba dặn
Hành lý vào đời có bấy nhiêu thôi
Mẹ mừng mẹ đẩy tao nôi
Ba mừng ba có mấy lời dặn con.



֎



LƯƠNG Y


Viết để cám ơn em
Cũng muốn có một chút gì ngọt bùi mặn chát
Để vận hành cơ thể lúc ốm đau
Tú, Nguyên, Ngọc vẫn hát bài ca đời cuộc sống

Nên lưỡi tê vị đắng ngại gì đâu ?
Con cò xanh bay quanh bờ ruộng cạn
Vẫn đi về ngày hai giỏ cá tôm
Vẫn bốc lên mùi thơm ngày yến tiệc

Buổi trùng viên em đợi anh chờ
Con chúng mình mỗi đứa một vần thơ
Là những viên thần dược

Em lương y đang chao cánh bên bờ
Dáng cô đẹp quá tặng bài thơ.

(15/6/1995 - Những ngày bạo bệnh nằm nhà gần 2 tháng)



֎




NÓI VỚI EM
                                        Tặng VKYN

Có những đứa con vàng tâm sự
Mà tay đời bế mãi yêu thương
Mưa có tạnh em có về sau bão tố
Nỗi buồn xưa xin gởi lại bên trời

Em đừng hỏi ai còn ai mất
Sự thật đời này khó nói em ơi
Chân có đạp lên giọt sầu hóa đá
Đá nát vàng phai tâm sự đời thường

Đừng cau mặt với người thiên cổ
Đừng coi thường bọn uy vũ bất lương
Cho nhưng không nhận những lời sám hối
Đừng ghét ai mà cũng đừng thương vội

Vì quê hương vì đại nghĩa lên đường
Xin cúi mặt nếu ngược chiều nhau qua phố
Biết có em về là lòng đã vấn vương
Cốc rượu đắng chưa phai giờ hạnh ngộ

Ta đang say giữa mùa giông tố
Cóc cần chi làm tráng sĩ Kinh Kha
Chức nhiếp chính cho đời băm mặt
Thơ ta là hình hài của tổ quốc

Là anh là em là thế hệ của thành đồng
Mai bên trời em có nhớ ta không?
Xin viết một bài ca nhiều dấu hỏi
Thơ ta sẽ sáng lên trong bầu trời tăm tối
Hiện nguyên hình chữ S đó em

(Sài Gòn ngày 3-7-1995)

֎֎֎֎֎֎