Bỗng nó nghe một giọng trầm quen, “Khá hè! Phải chi
tui còn trẻ như eng thì cũng đỡ”. Hòa ngoái lại, “Chào chú, bữa ni trời lạnh,
chắc bánh mì bán đắt hí?”.
- “Khung biết răng mà mơi chừ, tui chưa bán được ổ mô
hết!”, câu nói kết thúc bằng tiếng thở dài yếu ớt.
Hòa nhìn ông lão với ánh mắt thương cảm với chút ngạc
nhiên. “Răng lạ rứa?! Trời mưa lạnh, bánh mì bán đắt chớ. Thôi, ông ráng lên
nghe”.
Ông già ở xóm Chùa, bà con thường kêu là “ông Nậy” là
tên thằng con đầu của ông. Hồi trước ông chơi phong cầm (accordion) trong ban
nhạc của tiểu khu, mang cấp bậc trung sĩ nhất sau hơn chục năm đi lính địa
phương quân nhưng nghe nói, sau năm 1975 cũng phải đi cải tạo vì là “hạ sĩ quan
tâm lý chiến”. Mấy chục năm nay ông bán cà rem vào mùa nắng và bánh mì vào mùa
mưa.
Ông già trùm tấm ni lông to, phủ lên cái bao bố hai lớp
đựng bánh mì vác sau vai. Thỉnh thoảng, ông xốc cái bao bố vác trên vai, tấm ni
lông lại đẩy ngược chiếc nón lá chúi về trước.
Chợt nghe tiếng rao “Cà rem đê. Ai cà rem khô..ô..ng”,
Hòa thả cần rớ, chạy theo kêu “Ông ơi, ông bán bánh mì mà”. Hắn nhìn sắc mặt
ông già sạm xanh vì đói đang xếch lên nụ ... cười méo xẹo, “ Ờ hè, tui quên.
Hèn chi không ai mua!”.
(Mai Lĩnh ghi theo lời kể của một người bạn gặp ở Nha Trang, những
ngày mưa cuối tháng 7/2014).