Sihanouk Ville là thành phố cảng biển duy nhất của
Campuchia được xây dựng vào cuối thập niên 1950. Nơi đây có nhiều ưu điểm để
phát triển du lịch không thua kém Phuket hay Pataya của Thái Lan hoặc Nha
Trang, Vũng Tàu của Việt Nam. Có vẻ như chỉ mới những năm gần đây, hạ tầng cơ sở
du lịch mới được chú ý đầu tư trở lại sau thời kỳ Khmer Đỏ.
 |
Bến du thuyền nằm cạnh cảng thương mại Shihanouk Ville |
Khách Âu Mỹ đến đây chưa nhiều dù có cảng biển và
sân bay đã lâu. Du khách đến từ các nước Asean và vùng Đông Á còn hiếm hoi. Tuy
nhiên, lượng khách nội địa về đây khá đông, nhất là vào những ngày cuối tuần,
ngày lễ.
So với lượng khách đến Sihanoukville, số hàng quán
có vẻ hơi nhiều. Các món hải sản tươi sống là một trong những điều hấp dẫn nhất
của thành phố. Tất nhiên, cũng không thiếu những nơi phục vụ các món ăn nước
ngoài - như các món của Việt, Thái, Úc, Pháp, Ấn Độ, Đức, Anh, Ý... có cả
pizza, cafe espresso. Ban đêm, có nhiều tụ điểm nhộn nhịp, hàng quán mở cửa rất
khuya như trên đồi Đài Khí tượng, chợ ẩm thực đêm trong khu vực trung tâm và
các bar ngoài bãi biển Ochheuteal, Serendipity, Victory.
 |
Cây thốt nốt trên cánh đồng bao la, hình ảnh quen thuộc dọc đường |
 |
Mỗi làng đều có cổng chào na ná nhau về kiểu dáng |
 |
Tượng đài các loài thú được coi như biểu tượng từng địa phương |
 |
Tượng trâu kéo xe ở Bavet |
Thời gian không đủ để chúng tôi đặt chân đến nhiều
điểm tham quan khác ở Sihanouk Ville như nhà máy bia Cambrew - nơi sản xuất bia
Angkor, bia Bayon, các sản phẩm của Pepsi; thánh đường Hồi giáo Iber
Bilkhalifah của cộng đồng người Chăm; nhà thờ Thiên Chúa giáo St Michael, xây dựng
năm 1962 ở chân núi Sihanouk Ville và chưa có dịp ngắm mặt trời lặn từ bãi biển
Victory.
Đêm trước khi chia tay Sihanouk Ville, tin Thi mất
cháu bé khiến chúng tôi suy nghĩ khá nhiều. Con bệnh vào cấp cứu nhưng vì cuộc
mưu sinh, anh ta vẫn phải chạy xe kiếm tiền; điều đó dễ hiểu, nhưng thái độ tận
tình, chu đáo của anh ta khiến chúng tôi thực sự áy náy, thương cảm. Nếu có dịp
trở lại thành phố này, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm gặp lại Thi, một lái xe hiền
lành, chất phác và nhiệt tâm với công việc.
Đêm ấy, chúng tôi đi nằm sớm; sáng ra cà phê cà pháo
rồi lệt bệt xách hành lý ngồi chờ, không còn cái hào hứng như khi đến, dù một
ngày ở thành phố này chúng tôi cũng thấy hài lòng. Nhà xe hẹn đón lúc hơn 07g30
mà phải đến 08g45 mới thấy xe trung chuyển đến. Tập trung ở phòng vé hôm trước,
lại chờ một lúc đến gần 09g30 xe đường dài mới lăn bánh.
Nếu chuyến đi nào cũng đầy háo hức thì chuyến về nào
ít nhiều cũng thấy nhuốm bâng khuâng. Bao hình ảnh chồng chất, bao kỷ niệm chập
chờn, những khuôn mặt, những nụ cười, những dáng chắp tay búp sen, những ân
tình hướng dẫn, rồi Sophia ở Siem Reap và Thi ở Sihanouk Ville và năm ngày tung
tăng đường phố gần như không có tiếng còi xe... khiến chúng tôi quên bẵng không
khí đinh tai điếc óc, thỉnh thoảng lại giật mình toanh toách ở Việt Nam.
Chẳng cần nói ra, chúng tôi nhìn nhau và ngầm hiểu
là trong thâm tâm mỗi người như đang có ý hẹn ngày trở lại xứ Chùa Tháp. Cứ
nghĩ đến những công trình kiến trúc đền đài, nhưng nét cười đầy ắp bóng Apsara,
những hình ảnh lịch sự nhịn nhường nhau giao thông trật tự, những câu chào thân
thiện... chắc chẳng ai không nghĩ đến một lần quay trở lại.
 |
Rùa được coi là linh vật may mắn,
đặt cạnh tay lái xe khách |
Tiếng là mua vé xe chạy suốt, nhưng đến Phnom Penh lại
cũng phải sang xe. Chiếc xe khởi hành từ Phnom Penh về TPHCM có hơn 40 ghế
nhưng chỉ có 11 người khách vẫn chạy một mạch đến gần cửa khẩu Bavet mới tấp
vào quán ăn bữa cơm chiều trước khi qua biên giới.
Ngồi trên xe, tôi nghĩ miên man về sự phát triển của
du lịch Campuchia trong hơn chục năm qua. Ngoài Siem Reap và quần thể Angkor được
tổ chức khai thác dịch vụ khá tốt và văn hóa ứng xử của người dân Khmer, dường
như còn nhiều tiềm năng vẫn chưa được khơi dậy đúng mức.
Dọc theo biên giới Việt Nam - Campuchia có khá nhiều
cửa khẩu, nhưng chỉ có cửa khẩu Mộc Bài - Bavet có tuyến xe khách chạy suốt qua
biên giới, còn các cửa khẩu khác chỉ có người dân vùng biên qua lại nhiều. Theo
tôi nếu cửa khẩu Hà Tiên (Kiên Giang) có tuyến xe khách chạy suốt từ TPHCM hay
từ Cần Thơ đi Sihanouk Ville, chắc chắn du khách Việt sẽ đến các tỉnh ven biển
phía Nam Campuchia nhiều hơn. Lúc đó sẽ hình thành tuyến tham tham vòng tròn
(tour), đi qua cửa khẩu Bavet - Mộc Bài, về qua Xà Xía - Hà Tiên hoặc ngược lại.
 |
Xe đưa đón công nhân |
 |
Bia, nước ngọt 'đi' xe du lịch xịn |
Khi đi ngang khu công nghiệp Tai Seng Bavet Sez thuộc
đặc khu kinh tế Bavet, tỉnh Svay Rieng gặp đúng giờ tan ca, suốt dọc dài gần
10km, chúng tôi gặp hàng đoàn xe tải nhỏ chở công nhân về. Trước cổng Tai Seng
Bavet Sez có quốc kỳ của nhiều nước, còn nhiều đám đông đứng chờ xe. Nhìn dáng
vẻ mệt mỏi của họ - phần đông là nữ - lên xe đứng chen chúc trong những chiếc
xe bọc khung hoặc lưới thép chung quanh như cái rọ mà thấy thương.
Đến cửa khẩu, mọi thủ tục nhà xe lo hết, khách chỉ
việc theo vào phòng, đợi nghe gọi tên thì nhận lại hộ chiếu của mình. Công việc
nhoáng tí là xong vì cách giải quyết của phía bạn hợp lý, ai đến trước phục vụ
trước, không phân biệt khách đoàn hay khách đi lẻ. Dân đi buôn chuyến, dân từ
sòng bạc về, dân tứ xứ, dường như ai cũng đã quen nên thản nhiên đứng chờ.
Anh em chúng tôi nhận hộ chiếu, xem xét lại và được
nhà xe dặn đừng cất vội vì còn qua thủ tục kiểm bên phía Việt Nam. Đoạn này mới
thấy nhiêu khê, mất thì giờ.
Và đây, trở lại với vùng trời quê hương, đèn đã lấp
lóe ánh điện, đường phố rộn rịp, xe cộ chen lách nhau đi, tiếng còi xe lại thi
nhau chọc vào tai, cả chiếc xe chúng tôi đi suốt buổi trên đất Campuchia im lặng,
về đến đây cũng hòa chung vào những lần bấm vô tội vạ trên đường phố.
Xe qua Trảng Bàng, Củ Chi, Hóc Môn và lừ đừ vào
thành phố. Cửa hàng thi nhau mở, đèn chớp lập lòe, những loa đua nhau gào inh ỏi,
xe cộ chen chúc nhau như đan cửi...
Xe dừng bến cuối, chúng tôi xuống xe, vội vàng như
chạy trốn. Nhảy lên xe ôm chạy vèo về khu nhà trọ gần ga Sài Gòn, lo vệ sinh cá
nhân, kiếm cái gì bỏ bụng rồi lăn kềnh ra ngủ. Sáng hôm sau, vào mua vé tàu trở
về phố biển Nha Trang.
 |
Những người nghèo không có mặt bằng kinh doanh thường dùng kiểu xe
độ thế này để
bán lưu động. Ở Campuchia, người nghèo may mắn là những phương tiện thô sơ
của họ
không bị cấm lưu thông và cũng không thấy xe cảnh sát đi hốt đồ đạc
của dân buôn bán lề
đường.
|