Cù Lao Phố - Những điều mắt thấy, tai nghe
(Bài 2)
- Mai Lĩnh
Viếng chùa, lại là một ngôi chùa cổ, khung cảnh thường
u nhã, tôn nghiêm, gợi lòng hoài cổ khiến khách nhàn du thấy lòng thanh tịnh,
nhẹ nhàng. Nhưng ngày nay, nhiều ngôi chùa cổ không tạo được những cảm nhận như
vậy! Không biết có phải tại lòng lữ khách còn nhiều vọng động quá chăng?
Ở Cù Lao Phố và Biên Hoà nói chung, hầu hết đình đền, chùa miếu được bảo tồn nguyên vẹn và có nhiều lần trùng tu, tôn tạo; đó là việc làm cần thiết, nhưng chất lượng và hiệu quả còn tuỳ cách làm.
Ở Cù Lao Phố và Biên Hoà nói chung, hầu hết đình đền, chùa miếu được bảo tồn nguyên vẹn và có nhiều lần trùng tu, tôn tạo; đó là việc làm cần thiết, nhưng chất lượng và hiệu quả còn tuỳ cách làm.
Khi bước vào chùa Đại Giác - một trong ba ngôi chùa cổ
nhất của Biên Hòa (hai ngôi chùa còn lại là chùa Bửu Phong và chùa Long Thiền)
- tọa lạc tại ấp Nhị Hòa, xã Hiệp Hòa
(Cù Lao Phố); tôi
ngắm ba pho tượng lớn đặt sân trước chánh điện mà
không muốn chụp ảnh: Tượng Phật Thích Ca ngồi gốc Bồ Đề có khuôn mặt đẹp của một
người đàn ông thông minh, sắc sảo; tượng ngài Di Lặc có nụ cười mãn nguyện như
ông Thần Tài còn tượng đức Quán Âm Bồ tát thì khiến tôi liên tưởng đến các vị
Thánh Mẫu của Thiên Tiên Thánh Giáo, được sơn màu trên khuôn mặt một phụ nữ
sang trọng đầy uy lực và khoác lên mình chiếc áo choàng màu thiên thanh!
Trong chánh điện, các ni sư đang hành lễ nên không tiện bước vào, tôi đành ngồi tựa gốc bồ đề nghe anh Phạm Hoài Nhân kể ... "Chuyện tình nơi cửa Phật".
Trong chánh điện, các ni sư đang hành lễ nên không tiện bước vào, tôi đành ngồi tựa gốc bồ đề nghe anh Phạm Hoài Nhân kể ... "Chuyện tình nơi cửa Phật".
Đi chơi mà được theo chân anh Hai này thiệt
là sướng. Anh là chủ nhân trang Vinacom (http://dongnai.vncgarden.com), một
trang blog chuyên về du lịch và truyền thông có đông đảo bạn đọc. Xin trích
đăng câu chuyện liên quan đến ngôi chùa cổ này:
Chùa
Đại Giác được dựng từ khoảng đầu thế kỷ XVII. Vào năm 1779, công chúa thứ ba của
vua Gia Long là Nguyễn Thị Ngọc Anh, trên đường chạy trốn quân Tây Sơn đã có thời
gian trú ngụ tại chùa này. Khi lên ngôi vua, Nguyễn Ánh nhớ ơn đã ban chiếu
trùng tu và phụng cúng pho tượng A-di-đà lớn bằng gỗ cao 2,56m (hiện vẫn còn ở
chùa). Vì vậy nhân dân địa phương còn gọi là chùa Phật Lớn. Đến thời Minh Mạng,
chùa tiếp tục được tu sửa. Công chúa Nguyễn Thị Ngọc Anh đã cúng một bức hoành
phi lớn đề ba chữ "Đại Giác Tự" treo trước chánh điện.
Có
lẽ thông tin và hình ảnh về ngôi chùa này chưa đủ thu hút các bạn. Vậy xin các
bạn bỏ thêm chút thời giờ đọc câu chuyện sau:
Thiền
sư Liễu Đạt – Thiệt Thành, hiệu Liên Hoa (?- 1823), ngài tên họ là gì? sinh năm nào và quê quán ở
đâu thì không rõ. Thiền sư thuộc phái thiền Lâm Tế, đời thứ 35. Do tư chất
thông minh và phẩm hạnh nghiêm mật nên được vua xuống sắc, triệu ra kinh đô Huế
để giữ chức Tăng cang chùa Thiên Mụ (1813-1823) và được cử làm pháp sư giảng
thuyết Phật pháp trong nội cung của vua Gia Long.
Sử
truyện kể lại rằng, thiền sư là người rất đẹp trai (hic!), oai nghiêm đỉnh đạc,
thông minh, có tài hùng biện và thuyết giảng Phật pháp rất hay nên được đông đảo
quần chúng và Phật tử mến mộ. Thiền sư
có rất nhiều đệ tử trong hoàng cung, trong số đệ tử đó có một vị Hoàng cô (cô của
vua Minh Mạng) cũng quy y và thọ Bồ Tát giới, pháp danh Tế Minh, tự Thiên Nhựt.
Do cảm mến và quá hâm mộ tài năng cũng như đức độ của Thiền sư nên đã có ý định
ràng buộc duyên trần cùng với người.
Chuyện
này đương nhiên là không thể, nên thiền sư đã chọn phương pháp “tránh duyên” bằng
cách xin về trụ trì chùa Từ Ân ở Gia Định.
Ở
hoàng cung, hoàng cô Tế Minh - Thiên Nhựt bỗng thấy vắng thiền sư, bà nhung nhớ
không nguôi. Thế rồi bà tìm cớ xin phép vua vào Gia Định, gọi là để cúng dường
chùa Từ Ân, nhưng thật ra là để gặp thiền sư cho thỏa lòng nhung nhớ.
Tháng
mười, năm Quý Mùi (1823), thiền sư đang uống trà đàm đạo ở chùa Sắc Tứ Từ Ân, bổng
có tin báo Hoàng cô vâng lệnh vua đến cúng dường chùa. Nhận được tin, thiền sư
lo âu trong dạ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thế rồi ngài tìm cách lánh mặt.
Thiền
sư đã lên chùa Đại giác ở Cù lao Phố, tỉnh Biên Hòa để nhập thất hai năm.
Hoàng
cô ở chùa Từ Ân, không thấy thiền sư đến tiếp kiến. Hỏi Tăng chúng thì mọi người
đều nói là không biết thiền sư Liên Hoa ở đâu.
Do
tâm bịnh nên sức khỏe Hoàng cô ngày một sa sút trầm trọng. Sợ nguy hại cho bổn
tự nên cuối cùng mọi người đành tiết lộ sự thật. Được tin này, Hoàng cô thông
báo với quan trấn Gia Định là mình lên chùa Đại Giác để cúng dường. Quan tổng
trấn cử phái đoàn hộ tống Hoàng cô lên chùa Đại Giác.
Sau
khi đến chùa dâng lễ cúng dường và nhờ đưa đến tịnh thất của thiền sư Liên Hoa.
Hoàng cô với tâm thành kính đảnh lễ trước tịnh thất và xin gặp mặt thiền sư lần
cuối trước khi hồi kinh. Thiền sư không trả lời. Hoàng cô suy nghĩ kế khác, sau
đó quỳ trước cửa thất thưa rằng: “nếu Hoà thượng không tiện ra tiếp, xin Hoà
thuợng cho con nhìn thấy bàn tay của Hòa thuợng, đệ tử cũng hân hoan mà ra về”.
Im
lặng vài phút thiền sư đưa bàn tay ra cửa nhỏ nơi đưa thức ăn vào thất, Hoàng
cô vội ôm bàn tay hôn một cách trìu mến, rồi sụp lạy xuống và khóc sướt mướt.
Đêm
hôm ấy, vào khoảng canh ba, trong khi mọi người đang yên giấc, bỗng thấy tịnh
thất của thiền sư phát hỏa, mọi người chạy ra dập lửa thì tịnh thất đã cháy rụi.
Nhục thân của thiền sư cũng cũng cháy đen. Mọi người đang bàn tán, xôn xao, có
người phát hiện bài kệ của thiền sư viết bằng mực đen trên vách chánh điện:
THIỆT đức rèn
kinh vẹn kiếp trần
THÀNH không vẩn
đục vẫn trong ngần
LIỄU tri mộng
huyễn chơn như huyễn
ĐẠT đạo mình
vui đạo mấy lần.
Thiền
sư Liên Hoa biết cuộc đời này là mộng huyễn ảo ảnh. Người đã dùng ngọn lửa để
thức tỉnh và giáo hóa Hoàng cô. Nhưng có lẽ do duyên nghiệp nhiều đời nhiều kiếp
giữa hai người, nên ngọn lửa ấy đã không đạt được kết quả như mong muốn.
Đoạn
sau của câu chuyện càng bi kịch hơn nữa:
Sau
khi làm lễ nhập thất Hòa thượng Liên Hoa xong, Hoàng cô rất buồn bã và cho biết
rằng bà sẽ ở lại chùa Đại giác cho đến ngày khai mộ mới hồi kinh. Nhưng ngay
ngày hôm sau, Hoàng cô uống độc dược tự tử tại hậu liêu chùa Đại giác nhằm ngày
mồng 2 tháng 11 năm Quý Mùi (1823).
Bây
giờ bạn đã đọc xong câu chuyện tình nơi cửa Phật, một trong những chuyện tình
ly kỳ nhất Việt Nam. Khi nào có dịp đến thăm Biên Hòa, mời bạn hãy cùng tôi đến
Đại giác cổ tự, nơi xảy ra thiên tình sử này, để cùng thăm một ngôi chùa cổ, để
trầm ngâm về tình yêu, phật pháp, và về sự phù du của kiếp người..
Nguồn: Phạm Hoài
Nhân (http://dongnai.vncgarden.com/i-see/chuyentinhnoicuaphat)
Nghe bạn kể chuyện tình ngang trái, bi thảm
của nữ nhân hoàng tộc, lòng không khỏi ngậm ngùi, nhưng quen tính cẩn thận, Mai
Lĩnh xin mời bà con đọc thêm các nguồn tư liệu khác để mọi điều sáng tỏ hơn:
Đừng bỏ qua bài viết này với nội dung phản
biện khá nghiêm túc: