Thơ TÔN PHONG - Di cảo (2)



THƯA THẦY

Hôm qua đánh mất áo ngoài
Hôm nay mất nốt đôi hài chân em
Chỉ còn dăm chữ thánh hiền
Thưa thầy con chửa dám đem chợ trời.


HỎI BIỂN

Biển ghen chi
Tung sóng xéo bờ
Có giỏi
xù bờm phá núi

Núi bình thản
ngôi cao bá chủ
mặc cho bờ
bị đối bạc quanh năm

Bờ yên lặng
Biển ồn ào
Khó ở!
Lỗi tự xa xưa
Biển thất học về bờ.



ĐỘC ẨM

Đảo ngồi độc ẩm biển xanh
Tôi ngồi độc ẩm mong manh chân trời
Em ngồi độc ẩm mắt môi
Gió sông độc ẩm cạn lời đêm trăng


ĐẶT BÀY

Vũng nước động cũng đặt bày dậy sóng
Khiến trẻ con thuyền giấy cũng lênh đênh
Những cứ tưởng đi khơi về lộng
Nắng lên rồi vũng nước hoá bùn đen.


BONSAI

Bị ép mình thấp xuống
Giam vào chốn nhỏ nhoi
Vẫn làm nên cổ thụ
Mặc cho người săm soi.


THÁP BÀ NHA TRANG

Tựa gậy leo lên đồi
thăm những người dựng tháp
Họ đi vắng cả rồi
ngọn son bừng ấm áp

Mắt chạm đỉnh mây bay
Thiên Y hồn lãng đãng
Hoà nhập cùng cỏ cây
Đứng canh trời dĩ vãng

Vỗ vai đá hỏi thăm
Người xưa về đâu cả
Còn lại Tháp trầm ngâm
đội đầu mây trắng xoá

Lui gậy chạm biển sông
Xóm chài viền ráng đỏ.
Trăng cổ tích bềnh bồng
Cù lao triền sóng vỗ.



MƯA RỪNG

Tiếng mưa
rần rã gọi nhau
Tiếng rừng lộp bộp đêm sâu đại ngàn
Tiếng vắt chéo
tiếng đưa ngang
Ào ào thoáng hiện thoáng tan giữa trời.


ĐẾM ĐẦU NĂM

Nhớ rừng
ra biển đếm sông
lật từng trang sóng hỏi thăm cội nguồn

Lơ ngơ
ngồi đếm tay chân
ngắn dài thì cũng có ngần ấy thôi

Quẩn quanh
chỉ tóc đếm đầu
trắng đen lẫn lộn một-màu-nhiễu-nhương

Đếm chân
in dấu trên đường
trước minh mang dấu
               vấn vương chéo chồng

Lại về
đếm nước chia sông
dòng nào về biển để không
                                    còn mình

Một đời
mải đếm loanh quanh
đầu năm đếm tuổi
                   chính mình lại quên


QUA ĐÊM

Đã từng
đứng đỉnh mù sa
lắng nghe gió hát bài ca lên ngàn

Đã từng
khoá cửa thời gian
tréo chân đánh giấc thiên đàng bốn bên

Đã từng
đắp áo qua đêm
đôi tay đập lụa chưa mềm thế gian

Đã từng
bên đống tro tàn
thầm thương ngọn lửa đa mang nhiệt tình

Đã từng
trót nợ chênh vênh
chắt chiu con chữ đáp đền chiêm bao

Đã từng
ngắm sóng trên cao
xem mây dưới thấp lao xao mặt người

Đã từng
cá cược cuộc chơi
mà trông thiên hạ nói cười dửng dưng

Đêm về
cài áo tối bưng
cơn mưa ở lại tay chân khóc cười.


NHỚ MƯA RỪNG

Tiếng mưa
rần rã gọi nhau
tiếng rừng lộp bộp đêm sâu
                                 đại ngàn

Tiếng vắt chéo
tiếng đưa ngang
ào ào thoáng hiện thoáng tan
                                  giữa trời

Ảnh: Ng.Hữu Anh Tuấn
Đêm đêm
nằm lắng mưa rơi
hiện về gương mặt cái thời
                                    bao la

Mưa vu vơ
cánh rừng già
mà người cứ cảm như là
                                   tri âm

Ngổn ngang
tình hỡi đăm đăm
nhớ mưa năm nọ
            thương rừng năm nay.