Thơ TÔN PHONG - Cổ Tích Buồn (3)





tình xa

Vàng con bướm nhụy rong chơi
lượm bông hoa gạo nhớ người thuở xưa
Đợi gì nắng đứng dưới trưa
ân tình thôi cũng gọi mưa từ nguồn
Người về rung lá vàng tuôn
kẻ mang kỷ niệm vỗ buồn tháng năm.


vết thương

Em vuốt vết thương
trên người anh
cho anh gọi mây về với tóc

Em xoa nỗi đau
trong lòng anh
cho anh gọi màu xanh về với mắt

Mười ngón tay em
luồn từng chân tóc
ngắn dài cũng bấy yêu thương

Sao nỗi oan khiên đời anh
cứ tấy lên dưới bàn tay em chăm chắt
vết sẹo dài đo bằng tháng năm
rạch nát con người
Anh đi giữa đời
mang vết thương không bao giờ kín miệng.


vườn xưa

Quẩn chiều
gió líu lời cây
vàng du tán lá lợp đầy lối xưa

Người quành phía cơn mưa
tự cô độc tím
bông mua cuối trời

Vườn hoang, dế lên ngôi
rềnh rang mấy giọng cho bời lòng xa

Lãng du, gót xế tà
trên tay, tiếng dế ngẫm ra nỗi mình.


xin chừa gió bay

Kể từ bay áo qua cầu
đôi tay mười ngón đã nhàu đó thôi
Đêm buồn lội dọc ngày vui
đầu xuân nhặt chiếc vàng rơi cuối mùa
hoàn hồn cánh bướm đi mưa
qua cầu khép áo xin chừa gió bay.


xuân cảm

Thì đến,
thì đi
vời vợi
hớp thinh không
ngậm đoá đông tàn
Lãng đãng xuân
động thềm sương năm cũ
cánh giao thừa
khép mở nụ bâng khuâng
Vòng vèo con giáp
vét đáy tháng năm
thoảng xuân về chéo áo

Ai đi trẩy lộc
thả lụa hở tà
Ta về ép hoa ngày cũ
Thời gian
tiếng dội
lọt thinh không.



giao cảm

Mắt loá vùng trăng
tôi đón lòng tay
bông hoa màu đỏ
Trắng đêm
hương cành lá gió
Thời gian
ngưng gõ nhịp luân hồi

Xoã tóc thơ tôi
trút bỏ xiêm y lóng lánh
âm dương day trở
cuộc sinh thành
mùa tinh tú phong phanh
chạm trái đất
vàng tươm mật ứa.


gọi chân trời

Tôi đứng bờ biển cả
bắc loa gọi chân trời
gió mang lời hối hả
tiếng tôi chừng chơi vơi

Tôi gào nhăn mặt sóng
sóng bẻ gãy lời tôi
Dưới vòm xanh lồng lộng
đường chân trời vẫn xa

Miễn còn đường chân trời
để cho tôi gọi mãi
dù khản tiếng tàn hơi
dẫu hoá thành điên dại

Suốt đời tôi vẫn gọi
một chân trời rất xa.


ngược chiều xuân

Xuân đậu lòng tay
bất chợt
thương về quá khứ
kỷ niệm chòng chành
giăng sợi mưa mau
Bếp nhà hoang
tàn lạnh
lại bập bùng
nhoè khuôn mặt ly hương
Gót lãng du
hoàn hồn
quay ngược chiều Xuân
hoa râm
mái phủ
Tiệc tranh
khách gió
mơ hồ
rượu vốc bụm tay
gọi cơn khát về xé họng
Tim xuân vỡ
hằng hà sa số đoá
tung cho đời
nghiêng ngửa phiêu diêu
Nhẹ tay thôi
hồn khẽ đón xuân thơm
Hãy yên ả
cho bình minh mở mắt.                            


lời ai điếu muộn màng
               * nhân ngày giỗ nhà thơ Phùng Quán

Thơ ông, đo bằng thước
rượu ông, đong bằng gàu
bạn bè xếp hàng cây số
tình yêu đếm bằng chiêm bao

Ông là người chịu chơi
đã chơi, không biết sợ
ông dốc lực yêu đời
yêu như người đòi nợ

Bạn bè đến thăm ông
thơ - sao ông không đọc?
nỗi gì mà lặng câm
khiến chúng tôi muốn khóc

Ba Vì ngồi ủ mặt
sương Tây hồ chít khăn
gió Đông Đô vuốt mắt
trống lạnh một đời văn.


mừng thọ thi sĩ Quách Tấn

Tám lăm mừng cụ vẫn tinh tường
mắt kém mà lòng sáng tựa gương
Một thuở đi qua mùa cổ điển
Bây giờ đứng lại xứ trầm hương
Chẳng buồn mâm cỗ con ruồi đậu
chỉ ngại phòng the lũ mối vương
Thi tứ ngàn sau còn nhớ mãi
mặc ai vẽ tía với tô hường. 




cổ tích buồn

Quàng vai kỷ niệm
quay lại chiến trường
Ngọn cỏ
         hấp hay ngày cũ
Tàn chiều
         nắng thiếp đầu cây
Bấy thập kỷ gõ lên dầu gậy
ngậm ngùi cổ tích heo may
Qua bãi chiêm bao
               nhón chân tục luỵ
chỉ còn rừng
       nghiêm mặt, xua tay !




thời gian

Thời gian len lén
đánh cắp đời người mới nhẹ nhàng sao
Ngoảnh mặt
tuổi xuân mất trắng
chợt nhận mình hồn xác chênh chao

Vầng trăng đánh cắp lửa mặt trời
Đóa hoa đánh cắp hương trời mật đất
Hạnh phúc này
ta đánh cắp từ nhau

Thôi nhé
thời gian hảo hán
độc quyền vừa cắp vừa cho
Thôi nhé
hạnh phúc - điều huyễn tưởng
nếu môi em vắng đóa ngọt ngào.


trước mồ đồng đội

Thắp nén nhang này tôi lạy anh
thẹn lời đồng tử thuở đồng sinh
Hương hồn anh đó xin thanh thản
tôi sống còn bao nỗi thác ghềnh

Thời buổi bây giờ đã khác xưa
nắng lên vui vậy ngẫm buồn mưa
đồng đội - anh ơi, giờ cũng khác
người còn tỉnh táo, đứa say sưa

Thắp nén nhang này tôi lạy anh
dù đã xa rồi cuộc chiến tranh
ai bảo rằng quên, tôi cứ nhớ
người trồng kẻ hái, bạc sao đành

Tôi đến bên anh biển gọi ngàn
vật vờ mờ tỏ khói đèn nhang
tôi đi chiếc bóng không người nhận
tôi đến cùng anh đứng cuối hàng.


bóng trăng

Bóng trăng lạc xuống chốn ao bàu
dù cố nhấn chìm chẳng lún sâu
ếch nhái bơi qua trừng trợn mắt
tép tôm nhảy lại váo vênh râu
Nằm bùn đâu tính bùn trong đục
thấy nước nào hay nước cạn sâu
Vạn vật khéo hay đùa với bóng
trăng treo lơ lửng tít trên đầu.


chia
                  Ngày xuân nhớ cụ Tố-Như

Nửa chia đông, nửa chia xuân
trống không ở lại tôi cầm trên tay
Nửa đang đêm, nửa vội ngày
chênh chênh đứng gió chao mây nhớ Người
Mùa xuân ngồi cội hoa tươi
thương ai ngồi cội hoa người vô duyên
Nào ai đồng hội đồng thuyền
xót chung một nấm Đạm-Tiên nông sờ
oan hồn đã nhập vào thơ
Chúng Sinh Thập Loại” bơ phờ Tố-Như
Cõi trần thực thực hư hư
thưa Người, tôi đã mỏi nhừ chân tâm
Tình riêng còn chút ôm cầm
thả câu thơ dọc đường trần rong chơi.
                                         * Xuân 1995


đá

Mưa hạ ngàn nhát chém
xuống vườn đá lặng câm
sét bồi thêm giận dữ
đá nghiêm mặt không rằng

Mưa cùng rồi phải tạnh
sét cũng rồi phải tan
đá vẫn nghiêm mặt lạnh
trước giông tố bạo tàn

Có phải người hào kiệt
trời đày ải hoá thân
Đòn trời dù khốc liệt
Đá can trường chính nhân.


hòn Chồng  

Đùm túm nhau tới đây
mà nên chồng nên vợ
trước non nước vơi đầy
đá xiết bao trăn trở

Trọn đời ngồi canh sóng
đã ngấm mặn tình quê
Ai đi khơi đi lộng
đá làm hướng quay về

Bao kẻ đến người đi
đá đứng bờ đón đợi
Đâu phải đá vô tri
trước sóng cồn bão nổi

Đã hoá thân làm đá
sống trọn vẹn thuỷ chung
trước bão giông nghiệt ngã
cất tiếng gọi, ơi chồng !


đời hoa

Tích tụ trong trời đất
thấm đẫm bao gió sương
để làm nên tinh chất
dâng cho đời sắc hương

Đời cây bao năm tháng
tuổi hoa được mấy ngày
vẫn hết mình hương sắc
cho thỏa lòng người say

Cũng sinh, lão, bệnh, tử
so với người khác đâu
Chơi hoa xin ý tứ
nhẹ nhàng kẻo hoa đau

Cây tàn hoa tan tác
hương sắc bay về trời
xác hoa đâu phải rác
xin nhẹ nhẹ, người ơi.


đêm nghe tiếng thạch sùng

Tiếc chi mà tiếc mãi
chậc lưỡi suốt canh trường
Của cải còn tiếc vậy
huống hồ là máu xương

Người xài bằng sự nghiệp
ta xài bằng xác thân
đặt lên mặt đồng cân
liệu ai hơn ai kém ?

Tiếc chi mà tiếc mãi
chậc lưỡi suốt canh trường.


cái bóng

Trầm tư bước dưới dãy đèn
lù lù bóng theo bám gót
dò dõi tôi từng bước một
quay nhìn đối mặt bóng điềm nhiên

Đến đúng đèn bóng chao nghiêng
núp vào trong tôi mất dạng
bóng sợ đối đầu ánh sáng
mặc tôi đứng đó chịu đèn

Ra khỏi đèn bóng vượt lên
hãnh tiến lớn cao trước mặt
vẫy tay làm người dẫn dắt
bóng tôi - cái bóng ươn hèn

Tôi muốn rứt bóng khỏi người
mà phải bên đời dai dẳng
cái bóng là cái bóng tôi
còn tôi là tôi của bóng !
                  Thanh-Hoá 1962


say

Chếnh choáng, men đời đắng ngắt
một tiếng khà, tung toé buồn vui
lải nhải tiếng thơ nhão nhoét
Đứng trơ cười...

Thôi ta về 
Về đâu, đố biết ?!
lại lang thang, chớ quở say mèm

Đêm ta ngồi, trăng sao bỏ mặc
ông mặt trời chết tuổi đôi mươi
Nửa thế kỷ thân ta gỗ mục
trôi vu vơ vào cuộc lùng bùng

Nhật nguyệt quay vòng luống cuống
ta vục môi ực cạn nhân tình
dáng ta đi xiêu vẹo trên đường
Thử hỏi
Mấy ai đi thẳng ?
quanh co làm lẽ sống
Ta nôn trả đất mớ bùng nhùng.


cây sống đời

Không là cổ thụ
để đi vào cổ tích
hợm hĩnh bóng râm che rợp vòm trời
Không là hoàng mai, tùng bách
phô trương cốt cách.

Cây sống đời
nhỏ bé bốn mùa xanh
cũng ăn đất
uống sương
thở khí trời mà sống
dù bị
       vặt thân
              bứng gốc
                     cách đất
                           ngăn trời....
Là sống đời thì cứ phải xanh
uống nước lã tự trường sinh.

Sống đời
quyết vạn niên thanh
cho bé cầm tay
cho già làm cảnh
cho bệnh thuốc lành
        Cho không
sương nắng đời mình.
* Thanh-Hoá - hè 1969







cây cỏ gà

Cỏ gà
thân chỉ
uốn cong
Trận gió đi qua
dựng thân
đứng dậy
Hỏi
cỏ gà
uống ăn là mấy
cũng quay quanh mặt trời
giữ một chấm bóng râm.




cây mì

Suốt một đời đứng thẳng
không quản ngại thấp cao
không kén chọn màu mỡ
lòng trong trắng thanh cao
·        
Suốt một đời bất khuất
dù thân chém thành khúc
dù gốc chẻ làm đôi
gặp đất là sinh sôi
·        
Trọn một đời chung thuỷ
ra trận cùng chiến sĩ
đứng về phía dân nghèo
mì hiện thân tráng sĩ.


vỉa hè về đêm

Vỉa hè về dêm tôi bắt gặp
những mảnh đời sõng soài mặt đất
những mảnh đời ngủ thức trong đêm
ú ớ cơn mê rã rời tâm lực
những mảnh đời tục tằn
                     ném vào đạo đức
Tôi nhói nhức

Vỉa hè về đêm tôi bắt gặp
những cuộc tình vụng trộm
hôn đêm đen rát bỏng
              hớt hải và câm lặng
Tôi bưng mặt.

Vỉa hè về đêm tôi bước
những mảnh đời sau trước bủa vây
Ôi trái tim tôi
đã xiết nỗi đời tôi                     
phải xiết thêm những mảnh đời tôi gặp
Tôi chóng mặt.

Những mảnh đời tung tóe, rối tung
biết tìm đâu một mối dây để gỡ ? 
Tôi xấu hổ !                                                      




chuyện con kiến

Kiến lửa chê kiến đen
“Mày hiền nên đen đủi”
Kiến đen mắng kiến lửa
“Mày ác, thân đỏ lòm”

Chuyện kiến khác màu da
phân minh loài thiện, ác
nhưng con người lại khác
Thiện, ác khó nhận ra.



hoa tàn

Đoá hoa hồng đã rụng
hương xưa nay về đâu
hôm qua còn xuân sắc
hôm nay đã úa màu
Bướm ong chừ vắng vẻ
bẽ bàng trong lãng quên
hoa kia dù rụng xuống
xin chân đừng dẫm lên.


hạt mưa

Hạt mưa
tự đánh vỡ đời mình
chưa kịp dừng chân đến đất

Rừng tối mặt
đưa tay thấm mắt
những giọt buồn làm suối chảy quanh thân

Hạt mưa hiến dâng
chịu gãy đổ trên tầng tầng của lá
bao hạt quen hạt lạ
xối xả tuôn trào trước bão giông

Ôi ! những hạt mưa
chưa kịp về huyệt mộ
tan loãng giữa đời
đón nhận hư không.


hoa lửa

Nước mắt của đá
nhỏ xuống triệu năm
vón thành viên sỏi
tiềm ẩn hoa mặt trời

Người lơ đãng xiết lên
sỏi xê dịch
xẹt thành hoa lửa
từ đớn đau mòn vẹt đời mình

Đã sinh từ giọt lệ
sỏi phải là thi nhân
săn trong người ngọn lửa !                        


lối về

Thành phố
không nuôi nổi một tiếng gà
bỏ vầng trăng đi lạc
Con cua - quay về gốc rạ
sục bùn
đỏ mắt đọc câu Kiều

Thành phố đói trăng
đẩy tiếng gà vào cổ tích
ngửa mặt trăng sao
chợt tỉnh cung trời
Đáy giếng làng
ếch ngồi ngáp nước suy tư

Cột điện
gốc đa
treo nỗi nhớ hai đầu
nhận mình nửa tỉnh, nửa quê
tiếng từ quy rẽ một lối về.


chào thiên kỷ mới

Xuân chầm chậm đã ươm mầm náo nức
trăm môi hoa chớm hé nụ tình gần
thiên kỷ mới mở căn phòng ánh sáng
mọi chân trời chừng cũng bớt xa xăm

Sóng lớp lớp phô bày mâm biển bạc
non nước xanh dải lụa ngút ngàn xanh
trời gom gió vi vu tuôn khúc nhạc
đảo quàng tay ôm sóng lượn quanh mình

Một nụ hôn nối hai đầu thiên kỷ
hãy trao yêu cùng với sớm mai này
trước cuộc sống mỗi chúng ta nhận lấy
chiếc chìa vàng lịch sử đặt vào tay

Trời với đất hợp giao xuân trăm ngả
sẽ bào thai lộc biếc kết trái lành
trước thiên kỷ có tiếng ai vọng lại
những con người vắng mặt lúc bình minh

Hãy tra chìa vào ổ khóa thời gian
xoay cánh cửa bước vào vùng cao rộng
nơi ánh sáng rọi ngời ngời cuộc sống
nơi tình yêu làm đẹp vóc nhân gian

Sáng xuân nay trời trong lồng mây trắng
tiếng chim nào thánh thót giữa lòng tôi
nghe như tiếng người xa còn nhắc nhở:
"Sống cho thơ và hãy đẹp cho đời"

Xuân chầm chậm ra chiều xuân bẽn lẽn
mải dần dà trong sắc nước màu mâu
tình cờ đến tưởng đâu mình không hẹn
mà trao tình hái hạnh phúc đầy tay.
                               * Xuân Tân Tỵ - 2001