Thơ TÔN PHONG - Di cảo (1)


bàng hoàng

Vít cây sợ động trái xanh
để yên sợ lúc lìa cành muộn trao
Buông xuôi mười ngón gầy hao
nâng lên úp khoảng xanh xao lặng người




bóng sông

Thu tàn gió lạnh qua sông
thuyền ai còn cắm trên dòng nước trôi
Nước trôi chi xiết bồi hồi
sao còn để lại bóng đồi mặt sông?




cảnh xuân

Xuân phất diều lên vạt nắng bay
mưa giăng ngũ sắc rắc sông đầy
Làn hương ấp nụ hoa môi nở
én rợp tầng không đỗ tím mây.

cái cò

Sáng ra ngồi viết cho quên đói
Chiều lại đi rong đỡ luỵ no
Cháo rau quấy quá ngày lưng bữa
gẫm lại thằng ta số cái cò.

cầm  Xuân

Cầm trên tay mùa Xuân mây hồng
về phương nào đời còn long đong
Cung đàn xưa ai đưa nao lòng
ru đêm buồn trôi vào hư không

câu hỏi

Nắng mưa từ chốn vô cùng
khoanh vào giới hạn tưng bừng nỗi chi ?
cây đề ngồi cạnh cây si
đã si còn muốn vân vi bồ đề ?



chợ cầu mưa

Ngày Xuân đi chợ cầu mưa
đo vài vuông nắng may vừa áo em
Mải vui đồi gió bỏ quên
thôi thì mặt nước vẽ nên bầu trời.

dạo thơ

Sương gió đè vai áo
thả bước đến hoàng hôn
dắt câu thơ đi dạo
khắp mọi nẻo tâm hồn

dặm trần

Dặm trần lấm tấm phai mau
hỏi qua vô định có giàu thư kinh
Trước duềnh rụng nguyệt lung linh
trên tay phiến lạnh ngụ tình thiên thu

dòng đời

mườm mượp dòng đời trơn tuột
qua thời inh ỏi nổi trôi
còn lại dáng hình nước mắt
rồi ra cũng một đời người





đa tình

Nàng trăng vốn dĩ đa tình
Trời lệnh ngàn sao canh gác
lính trời đôi khi xao nhãng
lẻn xuống trần, trăng đi hoang.




đảo chìm

Đảo nằm trong nôi biển
tựa đám mây mồ côi
trôi dần vào bóng tối
chìm dáng buồn trong tôi


độc ẩm

Đảo ngồi độc ẩm biển xanh
Tôi ngồi độc ẩm mong manh chân trời
Con thuyền độc ẩm đầy vơi
Gió sông độc ẩm cạn lời đêm trăng.

đồi trưa

Lao xao gió kéo qua đồi
trăm ngàn chiếc lá liên hồi vỗ tay
thiu thiu bóng ngủ dưới cây
tiếng con cu rúc gọi bầy xa xa

hành khất

Cuộc quá vãng tơi bời rơi rụng
hướng tương lai bấm đốt vu vơ
cầm niềm tin chân trời bải hoải
tay khư khư bị gậy bơ phờ.

huyệt mộ

Xe thời gian thả khách dọc đường
lịch sử từ phía sau gào thét
tiếng thét chạm không gian đổ vỡ
Nơi đây, huyệt mộ mọi ngôn từ.

khóc mẹ, cha

Loang loáng ánh trăng ngoài song cửa
chạnh lòng xa xứ bước chân ra
Trông lên trăng chỉ còn một nửa
một nửa dành cho khóc mẹ, cha.

lạy cha mẹ và thầy

Con về lạy mẹ bóng cây
lạy cha ngọn cỏ, lạy thầy bến sông
Con cò lạy dọc cánh đồng
con xin cúi lạy một vòng quê hương







một nửa trao yêu

Hãy trao nhau một nửa môi hôn
còn nửa kia mỗi bên dành lại
Tình yêu vốn lắm khi vụng dại
giữ thơm hoài một nửa đầu kia

mưa

Gió loang toàng cổng ngõ
mây vạ bóng bên thềm
mưa như người trúng số
xài hết mình cho đêm.


mưa trăng

Cây ướt trăng soi ngàn lá sáng
chập chùng bản vắng núi hong mây
xạc xào gió trúc đàn ngân suối
tít tắp chân trời bóng vạc bay.


nhớ xa

Bóp mảnh trăng mềm đỡ nhớ xa
trăng tan giọt ứa buốt canh tà
Vùng mây ngón rẽ sầu biếng lược
Động tiếng đêm nhàu ngọn gió qua


ngông ca

Tôi con sóng vỗ ngày lên gấp
mưa nắng đem xài cạn cuộc chơi
Sân trời ai quét mà không sạch
manh mún làm dơ cả chốn người

ngưu - kê thán
                          * tặng người đồng cảnh ngộ

Kìa gã gà mù quanh quẩn cối
gõ mỏ cầu may hạt thóc rơi
Trâu già nhai lại câu ca cũ
“cỏ để trâu ăn, thóc của người”!

nhớ

Trái chín đồi cao chim thánh thót
hoa tươi lũng thấp bướm ong chao
tiếng bao thiếu nữ cười lánh lót
nỗi nhớ người xưa mắt tự dào


nhớ xuân

Phía ấy mây ôm vòng biển rộng
phương này gió thổi trắng hồn hoang
Đêm thơ thẩn, thả hồn lộc biếc
để sáng nay, xuân đến ngỡ ngàng.



nói với con

Mai sau con chớ trách cha
yêu chân trời ấy nên sa đất này
Đến ngày vỗ cánh con bay
cũng chân trời ấy, những ngày của cha.


nói với vợ

Hôm qua đánh mất áo ngoài
hôm nay mất nốt đôi hài chân em
chỉ còn dăm chữ thánh hiền
lẽ nào anh lại dám đem chợ trời.


rơi...

Vẳng nghe một tiếng rơi dài
thoảng như hơi thở đậu ngoài mái hiên
Thu rơi một sắc vàng tuyền
thời gian rơi dọc mọi miền tâm tư.

sông trăng

Thuyền ai xuôi dưới dòng sông Mã
mang ánh trăng theo suốt dặm trường
Mai mốt ngược nguồn xin nhớ nhé
đem về trả lại ánh trăng suông.



thời gian

Thời gian hay ngọn gió
có đó rồi lại không
Bình minh vừa qua ngõ
bỏ hoàng hôn lại lòng



tình quê

Đời người bao núi với bao sông
tình quê cuộn khúc mãi trong lòng
Nắng đứng vùng rêu mưa đứng bãi
Để đêm về nằm nhớ mênh mang


tình xuân

Sóng vỗ bờ xa trắng trắng bông
thuyền neo bến lạ nhịp bềnh bồng
tiếng chim ríu rít ngày vô tận
cánh vỗ vào thơ sóng sánh lòng

tống biệt

Người đi về phương ấy
nắng tắt tự phương này
đâu phải mùa tiễn biệt
mà lá rụng đầy tay.


trắng

Đời trắng, trắng sao đến lạnh lùng
hai bàn tay trắng, trắng hư không
nhiều đêm thức trắng, chong mắt trắng
trắng nguyện không thành, trắng cố nhân.


trớ trêu

Trời mưa đất chịu đã đành
mưa em - em chịu một mình xót xa
Trời làm khó dễ ướt ba
em xin ướt bảy, hoá ra Trời buồn.


xin đừng

Xin người đừng nói yêu nhau
để tôi mang trọn nỗi đau gửi chùa
Đời tôi đã lắm nắng mưa
mà người mưa nắng biết mùa nào đâu.





dáng vẻ

Em nghiêng huyền chấm vai đầy
hương hoa sắc nhuộm gió xây quanh tà
từ em tách dải ngân hà
mây giăng cánh mỏng nâng tà áo em

vô ngôn

Viên sỏi thia lia vũ điệu cuồng
ngọn sáo cất lên lời rỗng ruột
chữ vô ngôn một đời không thuộc
bởi sơ sài thơ cứ véo von.

vô chung

Ký ức giạt bờ giả tưởng
vượt đầu con sóng nhấp nhô
Ngửa mặt đón mưa vô lượng
thuyền Không thoắt đã bến bờ.
Xem tiếp >>> Di cảo (2)