giả vờ
Có
người giả vờ yêu
để
nắn lên điệu nhạc
Có
người giả vờ mê
cố
nhấn nha giọng hát
Còn
tôi giả vờ nghe
để
nghĩ về điều khác
Em
giả vờ .... anh
khiến
cho anh đi lạc
Anh
giả vờ .... lạc
để
được em kiếm tìm
Cái
giả vờ hồn nhiên
toả
cho đời bóng mát.
* Đà-Lạt 1996
Từ em hắt bóng vào thơ
câu thơ lẩy bẩy đứng bờ mộng du
Từ em tung bụi sa mù
thơ tôi nấc tiếng u u địa đàng
cánh cò choải ngược thời gian
nằm vùi cổ tích bẽ bàng thế em
Từ tôi khoác bóng nhá nhem
Từ tôi khoác bóng nhá nhem
câu thơ rút ruột râm rền thịt da
Thiếu người tôi sống với ma
thiếu thơ tôi sống như là thiếu
em.
đòn hoa
Trên
vai đòn uốn cung chiều
hai
đầu hương sắc dập dìu hương bay
Cho tôi đứng gió phương này
vớt
hương tháng Chạp trao đầy tháng Giêng
Thơm
tho đậu gió vai mềm
xin
làm cánh bướm lạc miền hương em.
nhỏ
nhoi
Để
rồi chẳng nhớ chẳng quên
bóng
tôi trôi giữa hai bên đạo, đời.
Đời
thì người phụ tôi rồi,
Đạo
thì chư tượng đứng ngồi lặng thinh
Nỗi
hàn lẩy bẩy u minh
lắng
trong thưa vắng dặm mình nhỏ nhoi.
lợp
tình
Lang thang hồn mỏi chốn dừng
bàn tay khắc khoải chưa chùng gió
đông
Lợp tình mấy lớp bênh bông
thời gian thưa vắng bỏ không cõi
người
Khuây khoa con mắt nói cười
hồng hoang từ thuở trò chơi bịt
bùng
Ra về bóng nắng chao chân
gió mưa đắp mặt chưa dừng chiêm
bao.
Gió lẻn vào phòng em
ngủ vùi trên tóc rối
gió toả ngát hương đêm
tạm yên niềm bối rối
Cơn mưa về đánh thức
gió vội vàng ra đi
trải qua thời rạo rực
em thành cây từ bi.
hồi sinh
Này em
tỳ vết
mất rồi
tôi đi về phía bóng đồi Thiên An
Này em
ngan
ngát Hương giang
tôi ngâm thân xác khẽ khàng hồi
sinh
Này em
hao hụt
giọng tình
tôi về dóng lại hồi sinh Thuý Kiều
Này em
tên gọi mỹ miều
tôi về áo nối tan chiều chợ Dinh
Này em
tròn méo Ngự Bình
tôi về vuông vức bóng hình người
xưa
Này em
mấy nhịp cầu mưa
gió lau nước mắt tôi vừa hồi
sinh.
*
Huế hè 1975
Thôi
người
hồn
khô cây
không
gian dội
giải
bầy cơn giông
Kìa
ai
trước
đục trong
bàn
tay bẻ gió phải dòng nào đây ??
Người
xưa
lỗi
nhịp chầy
câu
ca gãy người nay còn cầm
Người
về nến lụi giọt thầm
Người
đi đã vẹt vầng trăng thiếu thời
Nhịp
chầy
cối
gạo sóng đôi
Nhịp
thời gian gõ vào khoảng không.
kỷ niệm
Anh
lại đến cây keo
chỗ
chúng mình hẹn nhau
Em
còn nhớ ?
Lá
vẫn xanh
màu
xanh năm cũ
Em
xa rồi
cây
ngẩn ngơ trông
Còn
sót lại
nỗi
buồn trên lá...
Có
đợi ai đâu
mà
chẳng muốn về.
lạc
Mây
lạc vào trăng, trăng lạc mây
mưa
lạc trong đêm, gió lạc ngày
chiếc
lẻ tầng không, chim lạc cánh
người
tìm hơi ấm lạc bàn tay
Tháng
lạc vào năm, hoa lạc hương
thu
lạc đầu đông, lá lạc vườn
tôi
lạc vào tôi, chiều lạc sáng
người
về đi lạc giữa quê hương
Nỗi
buồn đi lạc giữa niềm vui
sướng
khổ lạc nhau, khóc lạc cười
sông
lạc suối nguồn, cây lạc cội
hạnh
phúc quên về, tôi lạc em.
Lãng
đãng buồn
lãng
đãng vui
ai
đem lãng đãng gió vùi ngọn cây
Lãng
đãng tỉnh
lãng
đãng say
thương
cho lãng đãng hao gầy vu vơ
Lãng
đãng đời
lãng
đãng thơ
tóc
râu lãng đãng bạc bờ thời gian
giữa
dòng lãng đãng xô ngang
đò
ai lãng đãng chưa sang bờ này
(Thơ trong cơn say)
lặng
lẽ
Thì em
cứ lặng lẽ buồn
để ta cầm cái vô thường làm vui
Thì em
cứ lặng lẽ ngồi
để ta bắt nhịp luân hồi qua sông
Thì em
cứ lặng lẽ trông
để ta tìm chốn sắc không gọi
người
Thì em
cứ lặng lẽ thôi
đời trôi lặng lẽ niềm vui quên
về.
mịt mù
thương
chiều
nghiêng ngóng
Hoa
soi bóng cỏ
mắt
môi sương
Thuyền gió
chèo
mây qua bến sóng
Thả
đời lãng đãng
mịt
mù thương
Đội
đầu cỏ rối
liêu
xiêu bóng
lúi
cúi lên đồi
nhặt
tím sim
Lời
thề
tìm
đến con trăng cũ
Bãng
lãng trong sương
chiếc
bóng chìm.
* Đà-Lạt
đông 1998
mộng
du
Đêm
mộng du
cầu
trăng gãy hai đầu
Thơ
thẩn
dưới
cành sầu bóng tối
Mải
vu vơ
vấp
phải bờ trăng
quờ
quạng mây chùng
nỗi
nhớ sương giăng
Đêm
mộng du
thân
trăng áo gió
giọt
giọt buồn
nhuốm
đỏ phù sa
Chiếu
trăng cuốn đi hồ hết
đêm
còn tính chuyện mơ mòng
Ta
đợi em
hoa
râm
mái
phủ
bảy
ngọn đèn chong đã cạn
lại
quay về
chếnh
choáng hừng đông.
không
gian
Tôi bay
vào không gian em
thoảng hương hoa sứ
cánh mỏi
hạ cành tay
choáng ngợp hồn tôi
hương sứ thoảng bay
sâu thẳm quá
xin em
đừng vội khép !
Tôi bay vào em
không gian liên hồi khép mở
dưới lửa mặt trời
vượt cuồng sóng gió
xin được chạm
vùng
mây ráng đỏ
từng
sợi vu vơ
đủ lạc
lối về.
Tôi bay
vào em
hụt hơi
cánh
mỏi
chân tê
hương
hoa sứ lại vỗ về mộng tưởng
mênh
mông quá
hồn tôi
mất hướng
lại mở
vòng bay
làm dấu
chấm chân trời.
một
mình
* Tặng Đông-Trình
Một đời em
một đời anh
có đem cộng lại cũng thành chiêm
bao
Một nắng dội
một mưa đào
một thân phận một lao đao ở đời
Một lửa cũng đã tàn rồi
một trăng đã nhạt, một lời nhớ
quên
Thôi em con mắt đi tìm
một bong bóng nước, một kim đáy
hồ
Chừ ta thiêu đốt đời thơ
một con chữ một ngẩn ngơ cái nhìn
cám ơn nhau một cuộc tình
một không, một có, một mình, một
ai.
mùa cũ
thơm
hoài trên mắt lá
đồi
cỏ tuổi xanh dờn
nhận
tia đầu vào hạ
Áo
chiều thung thăng gió
đưa
cánh diều lên cao
Sông
chia bờ mờ tỏ
môi trăng đóa ngọt ngào
Hương
hoa bao mùa cũ
bỏ
núi đồi mà đi
Trăng
đêm nay mất ngủ
mùa gọi
Có
mùa xuân đỉnh núi
day
dứt nhớ đồng bằng
lặng
ngắt một đoá rừng
gửi
hương bay về nội
Có
mùa xuân đồng bằng
nhớ
lên cao đỉnh núi
thương
từng chiếc lá rừng
rụng
chiều xuân bên suối
Xuân
xưa ai chờ đợi
xuân
nay đâu người về
lá
vàng rơi mái cũ
trắng
xoá gió chiều quê.
muộn
chực
rơi trái muộn
Trái
rơi rồi nón lạ nào vương !
Vạch
không gian
lá
tìm về đất
Nón
về không
chiếc
lá cũng nhầm đường !
Còn
em nữa
nhặt
vàng quanh gốc
thẫn
thờ đốm lửa trên tay....
Đốm
lửa ấy của cây trả đất
Em
về không, thả gió lòng tay.
ngày
về
Tôi về xoè ngón ngắm tay
bao mưa nắng bấy hao gầy đó chăng
Em ngồi rẽ tóc vấn khăn
nhịp cầu khoác áo cầm bằng gió
bay
Tình xưa đã vỡ trên tay
lời xưa hun hút gió bay phương
nào
Tôi về lọt bước cầu ao
bóng trăng vụn vỡ nước dào căm
căm
Tình ơi ! Mười ngón ôm cầm
ai buông lơi để bụi lầm mắt ai
hồn đi trơ lại hình hài
đôi tay tượng đá trượt ngoài trăm
năm.
nghiêng
chiều
Nắng
đã phai trên vai cuộc tình
hương
đã bay trên tay ngày nào
Dáng
em về chiều nghiêng ngõ phố
trăng cao nguyên ngủ vùi trong
mây
Mặt
trời giăng mù sa chập chùng
chân
hoàng hôn chia tay ngại ngần
Người
đi về mong manh sương khói
tiếng
thời gian thì thầm đâu đây
bần thần
Sương
gió lùa
từng
sợi mong manh
mắt
em sớm đục màu lo nghĩ
thảng
thốt đi
thảng
thốt về
tôi
hạt
cát vô tình
làm
vẹt gót chân
Ngày
đã qua
đêm
dùng dằng chửa vội
tôi
sợi
dây leo
buông
mình trên gạch nối thời gian.
ngọn lửa trong mắt em
Ráng
chiều hừng ngọn lửa
cháy
sém buổi hoàng hôn
giữa
dòng đời sấp ngửa
người
ra về tay không
Ngọn
lửa trong mắt em
thiêu
cuộc tình chóng vánh
bờ
bãi hoàng hôn tôi
đón
bốn mùa sóng đánh.
ngỡ ngàng
Đâu con
chim nhỏ xinh xinh
sáng ra
thánh thót trên cành xoan tơ
mà nay
vắng lặng như tờ
khiến
lòng ta luống ngẩn ngơ lạ thường
trong
cơn mưa gió đêm trường
chim đà
đuối sức trên đường về đây.
nhớ
núi
Có mùa xuân đỉnh núi
ray rứt nhớ đồng bằng
lặng ngắt một đoá rừng
thả hương bay về nội
Có mùa xuân đồng bằng
nhớ lên cao đỉnh núi
thương từng chiếc lá rừng
rụng chiều xuân bên suối
Xuân xưa ai chờ đợi
xuân nay đâu người về
lá vàng rơi mái cũ
trắng xoá góc chiều quê.
như
thuở chưa tình
Cứ
nâu như thuở chưa tình
cánh
gió đồng quê mềm thơ dại
ngúng
nguẩy đuôi gà con gái
mắt
về đón bóng sông xanh
Cứ
nâu như thuở chưa tình
hương
trấu sân chiều khói toả
con
sào ngắn, trăng vời cao quá
đôi
khều chẳng chạm tới bông bênh
Và
em cứ nâu như thuở chưa tình
bóng
lẻ đường quê ngơ ngác
lãng
xuân thì, mùa gái qua mau
xin
trầm mình đáy mắt em nâu.
Gió vuốt mái đầu
cây nghiêng
dáng mỏng thẹn thùng
cài đôi đoá
rối tung gió lật
Mắt lá
giọt sương treo
gió hắt hiu
lệ nhỏ
Tình qua chửa lại
thoi thốt
vườn thương ấp nụ
rũ thời gian
năm tháng đợi chờ.
Mùng
một
em
chưa về
trăng
đầu tháng khép làn mi chờ đợi
Mùng
hai
em
chưa về
con
chim khách sau vườn đu cành giục giã
Mùng
ba
em
cũng chưa về
luỹ
tre làng rũ tóc mặt hồ khuya
Mùng
bốn
em
vẫn chưa về
trăng
ngừng sáng
chim
ngừng kêu
luỹ
tre lặng gió.
*
Thanh-Hoá 1974
tình
xưa
Ngày
xưa em thích nhảy dây
đêm
nằm mơ những võng đầy mây treo
Buông
dây em tập đi kheo
đội
ông sao sáng anh theo về làng
giếng
trăng hai đứa ngỡ ngàng
dòng
dây em múc gầu vàng trao anh
Vườn
khuya ngan ngát hương chanh
tiếng
mo cau rụng
giật
mình
tìm
tay...