Thơ TÔN PHONG - Cổ Tích Buồn (1)



tự bạch

Con thuyền  
nhớ về bến cũ
năm tháng đi qua
cánh buồm tơi tả
thương đôi bờ bên lở bên bồi

Con chim
đánh rơi hạt thóc
mải bay tìm
cánh mỏi lạc đường sương
gặp vuông lúa bù nhìn đứng gác
cánh trên cao
mượn gió vỗ ngập ngừng

Con cá giếng thơi
quẫy đuôi trồi mặt nước
âm thầm
đớp bóng nửa dêm
rậm rịch
đầu nguồn gió trở
nước hoa mơ
thôi thúc vượt đồng

Con ve sầu
tỉnh giấc qua đông
gọi suốt chiều dài kỷ niệm
tiếng sáo xa
tím chân trời tuổi trẻ
bâng khuâng
hương trấu quê nhà


tự cảm

Đời lõng chõng, một vài qua quít
hồn lang thang, sầu mỏi khôn đừng
trước khắc khoải chân trời mạng nhện
lợp niềm tin lỗ chỗ chửa đằm

Hãy khuây khoả, thơ cay rượu đắng
ngắm dáng rằm lướt thướt qua non
Cửa thời gian chúa ăn lận tuổi
chớ quẩn quanh bao sự mất còn.


xuân tha phương

Hoa xuân đua sắc nở
cỗ Tết cũng tuỳ nhà
trẻ con thì hớn hở
người già lại lo xa

Già, xem Tết như nợ
trẻ em, xuân như quà
quà Tết là quà nợ
nợ xuân là nợ quà

Bốn lăm xuân bỡ ngỡ
lang thang kẻ không nhà
mắt sầu từ thiên cổ
quay về trong mắt hoa

Cảm thương người cơ nhỡ
nào dám cỗ, dám hoa
Tết chẳng tìm ra chỗ
đặt bát hương Ông Bà.


Cha tôi

Cha tôi xưa
uống rượu bằng tô
xé nhật báo
và chửi tục vài câu tiếng Pháp
Người đã đi Tây
làm quan và đau khổ

Về hưu non
chơi với chó và hoa
Chữ nghĩa làm Người xấu hổ
hạ hoành phi, gom liễn đối trong nhà
xoè diêm toan đốt

Hai vai Người rung rung
cùng cơn say chếnh choáng
lại soi tô
phờ phạc tóc râu
đến kết thúc
cuộc đời bi thảm !....

Chén đắng cay Người trao lại
quà trời
hai tay nâng
con đã xài cùng kiệt xác thân
vẫn chưa đụng
                   thiên đàng - địa ngục.


viết cho con trai lên sáu

Ra ga, người đánh đuổi
về nhà, cha mẹ la
dáng con đi lủi thủi
cha bưng mặt khóc oà !

Bán nước suốt ngày trời
may kiếm được bữa vơi
lỡ người ta bắt được
đánh đau quá cha ơi !

Con ơi, con đau một
còn cha, cha đau mười
miếng ăn chừ khó lắm
cũng đành liều vậy thôi !

Xin đừng đánh con tôi
đừng chửi già hiếp trẻ
miếng ăn chừ  khó lắm
cũng phải liều đó thôi !





đùa vợ

Thưa em, lạy một lạy này
cho tôi ra khỏi tháng ngày phân bua
Lạy em biết mấy cho vừa
em thì tần tảo, tôi thừa thảnh thơi
Xin em chớ vội so lời
tôi từng u uẩn nửa đời xót xa
Lạy em mớ bốn mớ ba
mớ năm mớ bảy, hoá ra lạy mình.


đêm nhà  dột

Trên đầu, ễnh ương dóng dả
dưới chân, rền rĩ dế kêu
Nằm trong xó tối căn lều
cứ ngỡ rằng mình như đã...

Bỗng từ mái tranh mưa dột
gió luồn lạnh suốt sống lưng
dậy ngồi xo ro tựa cột
mới hay sự sống chưa dừng.
                              * Đồng Rọ 1992


đón giao thừa trên vỉa hè

Nỗi niềm đối mặt giao thừa
hai đầu ấm lạnh rót vừa lưng chung
nâng lên chưa kịp tiễn đông
hạ tay đặt đất tiếng xuân mời chào
Ô kìa ! xuân vội thế sao
ta còn mải cuộc gầy hao năm tàn

Thi nhân cũng kiếp hồng nhan
lẽ nào ta nỡ phũ phàng cho nhau
thảm xanh trải giữa lối nhàu
tay ta đã dệt một màu tuyết sương
cùng xuân nâng chén bên đường
tẩy trần gọi chút cảm thương nẻo trần

Từ đây đến đó xa gần
xuân sau xin chớ gõ nhầm nhà ai
nhà ta một dãy hiên dài
dưới cầu sao có gió cài nửa đêm.
                             * Vỉa hè Nha Trang 1989


đối bóng

Đêm nay ngồi ngóng bầu trời
thương ngôi sao lạc phương trời buồn tênh
quay về nhìn biển mông mênh
thương con sóng nhảy bên gềnh thâu đêm

Khóc trời đất buổi nhá nhem
đưa tay úp mặt nửa đêm khóc mình
Hoa râm khóc thuở đầu xanh
có qua mới tỏ ngọn ngành cuộc chơi

Gầy hao kỷ niệm bời bời
thương từng chân đất một thời đi qua
con chim khóc giữa rừng già
vu vơ một tiếng cũng là tri âm

Bây giờ tỏ rõ chân dung
Người ơi ! Ta lại rưng rưng khóc người.


cây xương rồng

Dẫu đã trơ xương vẫn giống rồng
dãi dầu biển bắc với non đông
thân gươm bao quản đời mưa gió
dáng trụ không nề cuộc bão giông
lấy thú tiêu dao làm cảnh sắc
đem tình hệ luỵ trả hư không
dang tay đứng vững trong trời đất
giữ tấm lòng ngay với tổ tông.


đi

Mỗi sáng vùng ra cửa
chẳng biết là đi đâu
cứ sấp sấp, ngửa ngửa
từ xanh đến bạc đầu

Trên đường người xuôi ngược
thấy lạ lạ quen quen
thèm nghe một tiếng gọi
để cho mừng xưng tên

Đã về đến đầu ngõ
cứ ngỡ rằng chưa đi
Đã đi đến tận số
cứ tưởng mình đứng lì.








giọt đắng

Hỡi cơn nắng
hỡi cơn mưa
hãy gom giông gió cho vừa đời ta

Hỡi ai rách
hỡi ai lành
cùng nhau cơm nguội chiếu manh một thời

Hỡi em khóc
hỡi em cười
khiến ta điên dại hát lời ngu ngơ

Đời còn giọt đắng cho thơ
ta còn mang nỗi ngẩn ngơ với đời.


đường về

Thời xanh bàng bạc
đường về
trắng xoá mây bay

Đã thương
đâu trách hè oi ả
chẳng hờn đông lạnh giá
Xuân vốn buồn
cứ đợi gì thu

Bước đi
giữa eo xèo
trắng mắt tuổi trời vá víu
còng lưng lộc đất ăn nhờ
thảng thốt xuân mình phiên chợ vãn

Quay về
vách đất, mái tranh độc bản
khoả chân bến vắng
chênh chếch vầng trăng
mưa chìm
nắng nổi

Thương ai
một thời lặn lội
nay đậu cành mềm
ao trời khi đục khi trong...
bông cải về trời
thương phận rau răm

Ngóng bạn nhòm song
mắt khoang lối mòn chiều lạnh
sóng sánh nghiêng trăng thơ cạn
cuộc tiêu dao
làm đắng lòng nhau !

Bước thấp bước cao
nhặt tuổi đời lả tả
chàng ràng gió tạt bay vèo
đường về lau tay vạt áo
qua sông bọt nước cười xèo...


khúc phù hư

Lật từng trang sóng chiêm bao
tôi ru tôi giữa cồn cào biển khơi
Bước qua số phận mà chơi
cõi trần ai chốn tôi ngồi hanh hao
Treo trên ngọn sóng ầm ào
con thuyền gọi gió bán rao cánh buồm
Nhặt lên viên sỏi bên đường
tôi ném tôi dọc dặm trường phù hư.


lãng du

Đăm đắm chiều
hồn len bóng cỏ
ngẩn ngơ
lỗi bước dẫm hoàng hôn
trăng lên muộn
gió rước về ngõ tối
thót lòng
mây rẽ lối cô thôn.

Lững thững
người về ngồi mặt sóng
hồn quê bào xót một màu tang
trải bấy hao gầy bấm đốt thời gian
lặng lẽ cầm tay nguyệt lạnh.

Huơ tay vùng bước chân trời
lẽo đẽo non cao điểm mặt cây già
cúi nhặt chúc thư lá gửi
vòng nhật nguyệt lững lờ đáy suối
vục tay
vớt mảnh bồi hồi
võ vàng gãy giữa dòng trôi
khuôn mặt người lãng du.

Cõi âm u
rón ngồi với bóng
quờ tay
đụng phải đêm dày
cố xứ mịt mù
lãng đãng khói mây
kỷ niệm nhiều phen loạng choạng
giật mình
             trời gọi nào hay.


ly tan

Đã xài hết khoảng trời tuổi trẻ
còn toan vay của đất hoàng hôn
Lộn sạch túi trả chưa xong nợ
vẫn chưa yên lớp sóng bồn chồn

Thả trôi nổi dòng đời bất cập
vẫn chưa cùng thắc thỏm yêu thương
Niềm tin đã qua thời thế chấp
khi con tim hé đoá vô thường

Thì em hỡi, tính chi được mất
hãy bày ra yến tiệc ly tan
Hãy dốc cạn đời ta tràn cốc
cuộc chia ly xin chớ ngỡ ngàng


thơ đến lúc nửa đêm

Đời rót tuổi quanh vòng đắng chát
Trời bỗng xuân bật lệ mưa phùn
thì dốc cạn tháng năm vay mượn
sớm quay về nằm đáy vô chung

Trôi quanh quẩn trong duềnh sóng bạc
thà lang thang làm kẻ không nhà
khoảng trống vắng soi tình đậm nhạt
Cháy hết mình vào cuộc phù vân.



tính sổ

Mấy chục năm trời sống lắt lay
đói no lưng lửng, khổ vơi đầy
Sân ga mặc sức mồ hôi rát
hè phố cơ hồ nước mắt cay
Trong cõi hỗn mang, người lẫn cáo
ngoài vòng tục lụy, tớ nhầm thầy
Ta ngồi tính sổ thân phiêu bạt
tiếng sét dằn ngang giữa đám mây.


tính nhầm cuộc chơi

Hỡi cơn nắng, hỡi cơn mưa
hãy đong giông gió cho vừa thân ta
Có bao sấm sét gần xa
trút lên giận dữ cho ta chịu phần
Ném nhau vào cõi dương trần
hoá ra ông Tạo tính nhầm cuộc chơi
Dễ đâu là cái làm Người
khó đâu là cái làm Trời nắng mưa.


trống trơn

Tôi thường cóp nhặt đời tôi
gửi vào trang giấy một thời nhớ quên
tháng năm như thể trốn tìm
thân tôi như thể nổi - chìm, có - không

Tôi thường úp mặt hỏi lòng
phải tôi con nợ trong vòng tay tôi ?
Trời sinh chi gã ham chơi
tôi như con bạc đến hồi trắng tay

Tôi thường tìm cuộc men say
để tôi thức với tháng ngày trống trơn
Bước ra khỏi cuộc bờm xơm
tôi thành chú Cuội, thằng Bờm đời nay.





về đâu

Về đâu
ơi niềm vui khó nhọc
nhãng hoàng hôn
đứng hứng bụi mặt trời

Về đâu
tiếng cười tiếng khóc
địa ngục - thiên đàng
rung lắc bốn tao nôi

Về đâu
cánh chim chân trời mặt đất
mỗi chiều về
thảng thốt đỗ cành cong
Tôi đỗ vào đời
day trở cuộc hoá thân.


về với Huế                         

Tôi về
cùng trận mưa giông
Gió ném chéo
mặt sông lỗ chỗ
Huế vốn yên êm từ cổ
cũng quay cuồng
gió dạt đầu cây

Trên vai cầu
nhịp gãy đứng ngây
cứ thương sông
đội mưa về biển
Thành phố ơi
có nhận ra tôi
hãy kêu lên một tiếng.

Thế hệ tôi
khuất ngược một tầm nhìn
Và sáng nay
Huế lại về với Huế
Thành phố thủng thẳng đi
cỏ cây xanh thủng thẳng
ai ai thủng thẳng qua cầu
gió đuổi tà bay

Kỷ niệm tím
tôi về
tóc đã chín phần vôi
cúi nhặt
màu xanh thuở trước
chạm chiếc lá rơi
vàng vọt
nỗi thương cành !


bóng mưa

Chiều động bóng chân mưa
mây bùn giăng lấm mặt
Đánh rơi một nốt thừa
trên gam đời nhỏ nhặt

Đôi tay mài năm tháng
tấm hình hài nhạt tênh
Trong khung trời chạng vạng
nghe rớt đầy tiếng đêm.


cánh chim

Ngang trời một cánh chim
vút lao vào sương sớm
có điều gì thế em
mà nghe mùa lạnh chớm

Em bay vào xứ lạ
biết tìm em phương nào
Em qua bao thành phố
có còn nhớ đồi cao ?!

Em bay, em cứ bay
sải cánh giữa trời mây
Đứng nơi này anh ngóng
phủi bụi trên bàn tay.








bẽ bàng

ảo tưởng lợp diều
không trung buông thả
những tưởng cùng em
tiếng nhặt tiếng khoan
Niềm tin thắp mắt
chớp mi tràn

Với em
ta đã trả một thời nông nổi
đã qua rồi
nguây nguẩy em đi
ta đứng nhìn theo
lắc đầu: ... Đến lạ !


a, b, c ...

Quên rồi a, b, c ơi
cánh chim vỗ ngợp trời cổ tích
chuyện đã mòn qua vạn ngày mưa

Quên rồi a, b, c ơi
người đục đá tạc nên vòng hoa lửa
con sâu trổ hình trên lá mà chơi

Quên rồi a, b, c ơi
Đóa vị tha tròn em mười sáu
Tôi sau rằm sám hối ngày lên

Quên rồi a, b, c ơi... 


bèo bọt

Ừ thôi
bèo bọt đôi tay
giữa đêm trường mộng tìm lay gọi người
Ừ thôi
vạt nắng bên đồi
giã từ nhân sắc về ngồi tịnh như
Ừ thôi
ngọn cỏ tương tư
một ngày thì cũng thiên thu, thôi ừ...








lẻ loi

Chú chim nhỏ gọi líu lo
sáng thường thử giọng bên bờ mồng tơi
Hót mà như thể hót chơi
đủ khua tôi với núi đồi cỏ hoa
Sáng nay bặt tiếng chim ca
bờ mồng tơi cứ như là biếng xanh
Qua đêm giông gió tan tành
Chim ơi, có biết tôi thành lẻ loi.








chiêm bao

Giữa trời nhặt được liềm trăng
vung tay anh gặt hằng hà sao sa
Gom sao lấp lánh đầy nhà
tặng em một chuỗi ngân hà em đeo...
Giật mình tỉnh giấc chiêm bao
anh xin đánh đổi ngôi sao mắt nàng.


đánh thức

Tóc hoàng hôn
buông miền hệ luỵ
Ngọn đèn tin
như sắp cạn dầu
Có phải
chiếc bấc đời trao mục rửa
mà em tôi
vầng sáng tắt bao lâu ?

Tôi xin thả
tiếng lòng qua cửa
đánh thức làn hương trên tóc ngủ quên
xin hiến tim tôi
thổi bùng ngọn lửa
trao mắt em vầng sáng bùng lên.
                                  * Huế - Đông 1993



chị em
Đũa so lệch ngậm buồn câu hát
chị thương em vỡ giọng... à ơi!
Rồi đến buổi rằm, em sẽ khác
chị hạ huyền heo hút tao nôi

Thuở sinh em mẹ nằm trên cát
bế em về chị mớm mồ côi
tiếng tu hú gọi mùa xao xác
tuổi đá buồn đổ bóng sông trôi

Lỗi đường kim sầu đông rụng lá
giậu bìm bìm cánh bướm thôi đưa
tiễn em đến bến bờ xa lạ
chị lui chèo vọng tiếng kêu mưa.










đắng

Vị đắng áp lên môi
ngấm cơn say vụng dại
Đi suốt một đời người
cơn say còn ngấm mãi

Lang thang hồn cỏ dại
vục môi bờ trắng trong
Cơn say về cháy bỏng
đắng tận cõi vô cùng


đêm trắng

Lững thững mây nương bờ gió
chân trời mắt khép mồ côi
Đêm tàn day ngang tiếng mõ
bên sông một dáng cây ngồi

Cạn đời hương bay dội ngược
mưa thưa giăng mắc bao điều
Bình minh thắp bờ cỏ ướt
chùa xa gióng một tiếng kêu.
                             * Huế, hè 1985







Đỗ Quyên

Mưa rây đồi cỏ sương mờ khói
tím rắc chiều hôm vạt nắng bay
Hồ mang than thở mà không nói
vàng lấp đồi thông mấy lối đầy

Người về rưng rức vùng kỷ niệm
vó ngựa trên đường khua bóng đêm
vang vọng hồn ai lời báo biệt
người đã xa rồi ôi Đỗ quyên !
                                    * Đông 1993


độc thoại

Trang sách lồng trang mây
gió lùa từng khuôn chữ
xám trời mưa bay bay
nghiêng qua triền tư lự

Đà Lạt ơi mảnh quá
dáng người hay dáng sương
tà tung mù trắng xoá
vòng vo những con đường

Lắng từng bước chân mình
trời cao nguyên độc thoại
hồ lăn tăn giọng tình
những ai còn trở lại ?
                    * Đà-Lạt thu 1996

Xem tiếp >>> phần 2